Hai vị phụ thân không thảo luận về tên nữa, Lục Yêu Yêu thở phào nhẹ nhõm, mừng thầm vì mình đã thành công bán manh qua cửa.
Nhưng không ngờ đây chỉ mới là bắt đầu.
Lúc này, Lục Yêu Yêu ăn uống no say tự mình chơi đùa, lúc cô giơ chân nhỏ lên lập tức phát hiện trên chân đeo thứ gì đó, định lấy ra xem thử là cái gì.
Nhưng mà cơ thể bé nhỏ hiện giờ của cô còn chưa thể làm được động tác có yêu cầu cao như vậy, giờ đây cô đang phải rất nỗ lực.
Lục Thanh Dư hứng thú nhìn đứa nhỏ chơi đùa.
Hai người vì tên đứa bé mà tranh luận không thôi, cuối cùng lại vì đứa bé ngây thơ vô tri làm cho không lựa chọn được mà phải hạ màn.
Bọn họ tạm thời bỏ qua đề tài này, quyết định phải chọn cho thật kỹ càng, chờ lúc đứa bé có thể nói thì sẽ chọn tên sau.
Lục Thanh Dư thầm nghĩ, trước khi đứa bé có thể mở miệng thì ý cứ gọi Châu Nhi nhiều lên, làm con bé quen rồi cứ lấy tên này thôi.
Nhìn cái mặt như cái núi băng của tên Diêu Cửu Tiêu kia là biết hắn thuộc dạng tiếc chữ như vàng rồi, chắc chắn không mở miệng lảm nhảm được đâu.
Đến lúc đó… Há há!
Lục Thanh Dư hơi nheo mắt nhìn chằm chằm đứa nhỏ này, đến lúc đó tốt nhất con bé nên thức thời một chút, nếu không…
Lục Yêu Yêu đang cố gắng dùng tay chân vung vẩy bỗng nhiên cảnh giác, tròng mắt xoay chuyển nhanh như chớp, ai đang tính kế cô?
Cô cảnh giác trong chốc lát thấy cảm giác này biến mất bèn tiếp tục vung vẩy tay chân.
Lục Thanh Dư nhìn đứa bé một lát, sau đó hỏi Diêu Cửu Tiêu: “Ngươi có linh thạch hạ phẩm không?” Dù sao ngay cả linh thạch trung phẩm y cũng không có, chỉ có thể trông cậy vào Diêu Cửu Tiêu.
Thần sắc Diêu Cửu Tiêu ngưng lại: “Không có.”
Thứ hắn có đều do vãn bối trong tông môn hiếu kính, tất cả đều là linh thảo quý hiếm, linh thạch cực phẩm, pháp khí thượng phẩm…
Động phủ của hắn có vài linh thạch cực phẩm, nhưng lại không có linh thạch hạ phẩm.
“Linh thạch hạ phẩm ngươi cũng không có?”
“…”
“Vậy thì sữa của con bé tính sao giờ?”
“…”
Lục Yêu Yêu nghe được hai người cha đối thoại, thế mới biết hóa ra trong nhà nghèo như vậy sao? Ngay cả sữa cô vừa mới uống cũng không mua nổi, có phải bọn họ không nuôi nổi cô không?
Lục Yêu Yêu lo lắng, bọn họ sẽ không bỏ rơi cô chứ?
Không thì cô ăn ít đi vậy?
Lục Yêu Yêu sầu lo vì đồ ăn, sầu lo một lúc thì buồn ngủ, cô buông tay chân, mí mắt lúc đóng lúc mở, rất nhanh đã thở đều ngủ thiếp đi.
Cuối cùng đứa bé cũng im lặng.
Lục Thanh Dư và Diêu Cửu Tiêu không nói chuyện nữa, một trái một phải ngồi cạnh giường đứa bé bắt đầu đả tọa.
*
Lục Yêu Yêu đột nhiên bừng tỉnh, cô cảm giác thân thể xuất hiện tín hiệu nhắc nhở không thể bỏ qua, cô, cô muốn...
Lục Yêu Yêu a a hai tiếng.
Phụ thân ơi cha ơi, con gái các người sắp tè ra quần rồi!
Hai người bên cạnh Lục Yêu Yêu vừa thấy cô có động tĩnh lập tức mở mắt ra, nghe được cô kêu a a, âm điệu hình như cũng không giống lúc trước, dường như có hơi sốt ruột hơn.
“A a a!”
Lục Yêu Yêu nóng nảy, còn thất thần gì nữa?
Lục Thanh Dư nghi hoặc nghiêng đầu: “Châu Nhi làm sao vậy?”
“Là Xu Nhi.” Đầu tiên Diêu Cửu Tiêu đổi cách gọi tên của y, sau đó mới khẳng định: “Đói bụng.” Hắn lấy bình ngọc đến, bỏ nắp ra, đưa tới trước mặt đứa bé.
Lục Yêu Yêu: “…” Cô a một tiếng, tay nhỏ chụp đến thân bình ngọc, còn đẩy đẩy ra bên ngoài.
Cô không đói bụng! Cô muốn xi xi mà!
Lục Thanh Dư sờ sờ cằm: “Châu Nhi không đói bụng.” Sau đó hắn suy đoán:
“Chắc là Châu Nhi muốn được dỗ rồi, không phải yêu tinh Hoa Đào kia đã nói rồi sao? Lúc trẻ con khóc thì phải đi dỗ nó.”
Diêu Cửu Tiêu nghĩ đến cách mình dỗ cô trước đó, sắc mặt cứng đờ.
Tròng mắt Lục Thanh Dư xoay chuyển, một nụ cười xấu xa lướt qua trong giây lát: “Ngươi ôm con bé một cái đi.”
Diêu Cửu Tiêu mặt vô biểu tình.
Lục Thanh Dư bèn nói: “Ta đã ôm rồi, giờ tới lượt ngươi, không thì Châu Nhi cảm thấy ngươi không yêu mình chắc chắn sẽ không thích ngươi.”
“Ngươi chỉ cần ôm con bé một cái thôi, rất đơn giản.” Y hoàn toàn quên mất thái độ cả người cứng đờ tránh còn không kịp của bé con khi ở trong tay mình, một lòng xúi giục.
“A a a a!” Lục Yêu Yêu oa oa kêu to, khuôn mặt trắng nõn nà cũng nghẹn đến đỏ bừng, cô gấp không chờ nổi vươn tay.
Lục Thanh Dư chỉ chỉ bé con: “Nhìn Châu Nhi mong được dỗ chưa kìa.”
Diêu Cửu Tiêu trầm mặc, rồi sau đó hạ quyết tâm.
Hắn bấm quyết nâng bé con lơ lửng giữa không trung, rồi từ từ rơi vào trong tay hắn.
Mềm như bông, nhẹ nhàng, cái loại xúc cảm vi diệu này làm toàn thân hắn căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng quên, chỉ sợ hắn nhẹ nhàng động một cái là bé con sẽ chịu thương tổn.
Cả người hắn cứng đờ, đặc biệt là khuỷu tay, vẫn không nhúc nhích.
Bé con quơ chân múa tay trong tay hắn, ê ê a a.
“A a a!” Lục Yêu Yêu bị ôm đến không thoải mái, nhưng cô tạm thời không
rảnh quản cái này, gấp không chờ nổi thúc giục hắn.
Phụ thân mỹ nhân cúi đầu nhìn cô, hoàn toàn không cảm nhận được tin tức cô truyền đạt.
Không thể nhịn nổi bản năng thân thể thêm nữa, cảm giác mất khống chế truyền đến, thân thể Lục Yêu Yêu giật lên một cái, sau đó cứng đờ bất động.
Đột nhiên Diêu Cửu Tiêu cảm thấy tay mình ươn ướt, tay áo thuần trắng thấm đầy vệt nước vẫn đang rỉ xuống.
Cả người hắn chấn động, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lạnh như sương.
Lục Yêu Yêu cảm thấy thẹn cực kỳ, khắp cả người ửng đỏ ngại ngùng.
Cô tè trong quần, còn tè lên người phụ thân mỹ nhân nữa.
Cái suy nghĩ này làm cô thấy vô cùng xấu hổ, cô không khống chế được, miệng nhỏ chuẩn bị khóc thét thì bỗng nhiên một tràng cười vang lên ngắt ngang tiếng khóc của cô.
Lục Yêu Yêu nước mắt lưng tròng, lại bị kinh sợ quên luôn khóc.
Cô rưng rưng nhìn qua, cha mỹ nhân nằm cười trên giường, vạt áo trước hơi rộng mở, đuôi mắt vì cười to mà nổi lên sắc hồng diễm lệ, quả nhiên phong hoa tuyệt đại.
Miệng nhỏ của Lục Yêu Yêu khẽ nhếch, đầu nhỏ choáng váng.
Cha mỹ nhân đẹp quá đi!
“Ha ha ha ha…” Lục Thanh Dư cười đến càn rỡ, chỉ thiếu mỗi đấm giường, đường đường Hành Vô đạo tôn mà lại bị trẻ con tiểu lên người a ha ha ha!
Đặc biệt là nhìn thấy sắc mặt Diêu Cửu Tiêu lúc này, hắn có thể cười nhạo ba ngày ba đêm.
Sắc mặt Diêu Cửu Tiêu ẩn ẩn biến thành màu đen.
Hắn không thể nhịn được nữa, trực tiếp ném đứa bé lên người Lục Thanh Dư.
Tiếng cười của Lục Thanh Dư đột nhiên im bặt, y cúi đầu nhìn đứa bé đè nặng lên quần áo mình, vẻ mặt vô tội nằm bên cạnh nhìn y, khuôn mặt lập tức nứt ra.
Sông băng vạn năm hòa tan, Diêu Cửu Tiêu thần thanh khí sảng như tắm mình trong gió xuân.
Trong phòng một mảnh an tĩnh.
Diêu Cửu Tiêu bấm quyết rửa sạch thân thể đứa bé, sau đó vào cách vách thay quần áo, cũng tắm cho mình một lần.
Lục Thanh Dư cũng rời đi một lát.
Lục Yêu Yêu nằm trên giường vẻ mặt ngây ngốc.
Cô cũng đã tè trong quần rồi mà vẫn không định thay quần áo cho cô sao?
Tuy thân thể bỗng nhiên khô mát, nhưng vẫn chưa thay quần áo, chưa rửa sạch, vẫn cảm thấy cả người không thoải mái.
Cô a a vài tiếng, triệu hồi hai cha mỹ nhân đến.
Cô vừa nhìn thấy bọn họ đều thay quần áo xong xuôi rồi thì lập tức tức giận.
Sao bọn họ nhớ thay đồ cho mình mà lại không nhớ thay cho cô chứ?
“A a a a di a!”
Lục Yêu Yêu ra vẻ hung dữ gọi hai cha vài tiếng.
Lục Thanh Dư đứng ở trước giường, khoanh tay đánh giá, ngơ ngác nói: “Con bé đang la lên với bản tôn sao?”
Y cười nhạo: “Nhãi con đến răng còn chưa có mà dám làm thế, không biết tự lượng sức mình.”
Vậy mà còn dám cười nhạo cô.
Lục Yêu Yêu rơi vào tự bế.
Cha mỹ nhân còn thò qua, vẻ mặt nghi hoặc: “Sao không nói nữa?”
Lục Yêu Yêu nhắm mắt, dù cha trông rất đẹp thì con cũng rất tức giận, con sẽ không để ý tới cha nữa!
“Lại ngủ? Thật là yếu quá.”
Lục Yêu Yêu không nhịn được, oa một tiếng khóc lên.
“Oa oa oe oe oe oa…”
Lục Thanh Dư vừa nghe thấy tiếng khóc da đầu lập tức tê dại: “Sao lại khóc nữa rồi?” Vội vàng lui vài bước.
Sắc mặt Diêu Cửu Tiêu căng chặt: “Đói bụng?”
Lục Thanh Dư chỉ huy: “Mau cho nó ăn đi, mau cho nó ăn đi.”
Dòng sữa thơm ngào ngạt chảy vào miệng, Lục Yêu Yêu hút hai ngụm, đúng là có hơi đói, thôi cứ ăn no trước rồi khóc sau.
Cô một hơi uống hết nửa bình, đẩy bình ngọc ra, nhắm mắt ấp ủ, oa một tiếng lại tiếp tục khóc.
Phụ thân và cha không rửa sạch rồi thay quần cho cô, cô là một bé cưng dơ.
Lại còn cười nhạo cô! Sao lại hư như vậy chứ!
“Sao lại khóc nữa?” Lục Thanh Dư chỉ cảm thấy sao con bé này lại phiền phức như vậy chứ?
Diêu Cửu Tiêu lắc lắc bình ngọc, bên trong còn thừa rất nhiều, nhớ đến lúc nãy cô còn uống hết cả một lọ, cảm thấy hẳn là do chưa ăn no, vì thế bèn đẩy miệng bình vào miệng cô.
Lục Yêu Yêu chưa kịp chuẩn bị nên đã bị miệng bình va chạm đến lợi, đau đớn truyền đến, tiếng gào khan biến thành khóc thật.
Đau quá đi!
Lục Yêu Yêu oa oa khóc lớn.
“Ngươi làm Châu Nhi khóc rồi kìa!”
“Ngươi mau dỗ con bé đi!”
Lục Thanh Dư nghe tiếng khóc làm y cũng trở nên táo bạo.
Diêu Cửu Tiêu lạnh mặt, thấy đứa bé không uống linh nhũ, trầm mặc đứng ở một bên, bó tay không có cách.
Hắn cũng không biết dỗ trẻ con.
Tiếng khóc của bé con làm nỗi lòng căng thẳng, đáy lòng dâng lên cảm xúc xa lạ.
Hắn thử dùng giọng điệu nhu hòa vụng về nói: “Không khóc.” Nhưng mà vẫn rất rét căm căm, không hề có hiệu quả.
Cuối cùng hắn đào ra một hình ảnh xa xăm từ trong trí nhớ.
Dáng vẻ của trẻ con trong tông môn lúc được người lớn mang theo ngự kiếm phi hành hình như trông rất vui vẻ.
Vì thế hắn đánh ra một đạo pháp thuật, dòng khí vô hình mang đứa bé đang gào khóc bay theo sau giữa không trung.
Lục Yêu Yêu cảm giác mình được nhẹ nhàng nâng lên, cô mở to hai mắt đẫm lệ mông lung ra, phát hiện mình đang bay lên.
Cô từ từ dừng khóc thút thít, không nhịn được a a hai tiếng.
Thật ra lợi cô chỉ hơi đau thôi, đã hết lâu rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy tủi thân muốn khóc nên không khống chế được.
Nhưng mà bay như vậy, lúc cao lúc thấp, đột nhiên thấy thật là vui vẻ, trong lòng trào ra cảm xúc vui sướng, không nhịn được cười ra tiếng.
A a còn kích thích hơn cả ngồi máy bay!
Máy bay là cái gì? Thôi kệ đi, dù sao vui là được rồi.
Lục Yêu Yêu hưng phấn cực kỳ.
Đứa bé nho nhỏ bị khống chế bay tới bay lui trong phòng để lại một chuỗi tiếng cười khanh khách.
Tuy không biết cái này có gì vui nhưng không ngờ Diêu Cửu Tiêu thật sự dỗ được con bé.
Lục Thanh Dư nhìn một màn này, cảm xúc táo bạo được trấn an, bình tĩnh lại.
Diêu Cửu Tiêu thấy bé con không khóc nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng dỗ được rồi.