Chương trước
Chương sau
- ----------
Lúc Lục Yêu Yêu khôi phục ý thức liền cảm giác được mình đang bị giam trong một không gian mềm mại, phần lớn thời gian cô đều ngủ say, đôi lúc tỉnh táo thì đều hồi tưởng lại quá khứ.
Nhưng mà mỗi lần nhớ đến, ký ức lại làm nhạt đi một lần, từ từ quên mất.
Cô bắt đầu sợ hãi, nhưng hơi thở quen thuộc bên người đã trấn an cô, để cô ngủ say trong nơi tràn ngập hơi thở cảm giác an toàn.
Lần nữa tỉnh lại, Lục Yêu Yêu cảm giác không gian mềm mại quanh thân càng ngày càng hẹp, cô muốn xoay người cũng khó, trước mắt đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy.
Lục Yêu Yêu luống cuống, rốt cuộc cô đang ở đâu? Chẳng lẽ cô bị bắt lại nhốt trong phòng tối rồi sao? Không được, không thể ngồi chờ chết được, vì thế cô bắt đầu tìm kiếm đường
ra.
Gian nan thăm dò rõ ràng tình huống quanh thân mà vẫn không tìm được đường ra, Lục Yêu Yêu hoảng hốt không cẩn thận đá vào tấm chắn đang bao vây mình, lại nghe được có tiếng vỡ ra, tinh thần cô rung lên, khua tay múa chân loạn xạ. Không bao lâu, tiếng răng rắc càng ngày càng nhiều, sau đó thứ giam cầm cô cũng biến mất.
Tia sáng trắng chói mắt làm cô vô thức nhắm mắt lại, đôi tay cũng mệt mỏi từ hướng lên trời chuyển thành ôm lấy đầu, mệt quá, cô muốn nghỉ ngơi một chút trước đã.
Lục Thanh Dư và Diêu Cửu Tiêu đứng trước giường nhìn vết rạn che kín linh trứng theo động tác đong đưa của nó, bọn họ tai thính mắt tinh, đương nhiên có thể nghe thấy tiếng động bên trong, cả hai vô thức nín thở, sợ quấy nhiễu đến sinh vật nhỏ bên trong.
Dường như chỉ qua một cái chớp mắt, hoặc có lẽ đã qua rất lâu rồi, linh trứng vỡ ra, sau khi xác ngoài hóa thành bột phấn và tia sáng trắng lóa mắt tan biến, một đứa bé trắng trẻo bụ bẫm xuất hiện trước mắt họ. Cùng lúc đó, dị tượng của đất trời cũng biến mất theo.
Tay nhỏ nắm chặt thành đấm đặt hai bên khuôn mặt nhỏ mềm mụp đầy thịt. Làn da trắng như tuyết lộ ra chút hồng hào khỏe mạnh, mái tóc ngắn trên đỉnh đầu đen bóng mềm mại, cái miệng nhỏ đỏ bừng hơi hé mở.
Tâm địa lạnh lùng như Lục Thanh Dư từng nảy ra ý nghĩ xấu với đứa nhỏ, giờ phút này trong lòng cũng mềm nhũn.
Sắc mặt Diêu Cửu Tiêu vẫn lạnh nhạt như cũ, ngón tay thon dài véo nhẹ một cái, quanh thân đứa bé thoáng hiện ra chiếc yếm quần rộng màu đỏ, nổi bật trên làn da trắng noãn trông rất vui mắt. Lục Thanh Dư nhìn quần áo trên người đứa bé, ánh mắt hơi trầm.
Gấm Như Ý.
Đây là pháp y được luyện từ tơ tằm ngàn năm, gặp lửa không cháy, gặp nước không ướt, không dính bụi trần, có thể chống đỡ được ba lần công kích của tu sĩ Nguyên Anh. Là một loại Linh Khí Thượng Phẩm, gấm Như ý có thể tùy ý chủ nhân biến hóa thành bất kỳ loại pháp y gì, toàn bộ Nguyên Khải chỉ có hai cái, đủ thấy nó trân quý như thế nào.
Lục Thanh Dư hừ lạnh, thứ tốt của bản tôn không thể kém hơn hắn!
Ngón tay y khẽ động, một đám sương mù đỏ hiện lên giữa không trung xoay tròn về phía gót chân đứa bé trên giường, lúc sương tan, mắt cá chân phải của đứa bé xuất hiện một chiếc lục lạc tinh xảo được buộc vào sợi tơ hồng.
Chuông đồng tâm là một đôi, một cái khác nằm trong tay Lục Thanh Dư. Lúc tính mạng chủ nhân gặp nguy hiểm, lục lạc vang lên hình thành một vòng bảo hộ, ngăn cản tất cả đòn tấn công. Đồng thời để một chủ nhân cảm nhận được, thuấn di đến đây.
Diêu Cửu Tiêu không thèm để ý đến tâm tư người kia, ánh mắt hắn vẫn nhìn vào đứa bé.
Lúc này, lông mi dài cong của đứa bé hơi rung, Lục Thanh Dư dẫn đầu thò lại gần, ngay lúc cô bé mở mắt ra lúc sau, cố gắng nở một nụ cười hiền từ: “Khuê nữ, gọi cha đi.”
Khoảnh khắc Lục Yêu Yêu mở mắt ra, một gương mặt đẹp trai yêu dã, điên đảo chúng sinh đập vào mắt, cô ngây ngốc nhìn, còn chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng khác đẹp trai không kém: “Gọi phụ thân.”
Tầm mắt Lục Yêu Yêu bị hai tuyệt thế mỹ nam chiếm cứ, tư duy trống rỗng mất một lúc lâu mới chậm rì chuyển động.
Cô nhìn hai anh đẹp trai phong cách khác biệt, cất giọng nói độc đáo tràn đầy hoang mang của một đứa trẻ: “Á?”
Rốt cuộc ai mới là cha ruột của cô đây?
Lục Yêu Yêu nhớ rõ tên của mình, biết phụ thân và cha đều là cha, chỉ có hai đều là không đúng, mà lý do tại sao lại không đúng cô lại không nhớ nổi.
Đôi mắt Lục Yêu Yêu đen láy to tròn tràn ngập linh khí, nhưng hai con ngươi chuyển động qua lại nhìn cái này cái kia, lại lộ ra một tia ngu đần.
“Tại sao lại ngốc nghếch như vậy chứ?”
Lục Thanh Dư đợi một hồi, thật lâu sau cũng không nghe được một tiếng "cha" của con gái cưng, ngược lại nó lại ngơ ngác nhìn bọn họ, giọng điệu mười phần ghét bỏ.
Lục Yêu Yêu vừa nghe, tứ chi lập tức quơ quào kháng nghị: “A a a a!” Ngươi mới ngu ngốc! Lục Yêu Yêu muốn phản bác, lại chỉ có thể ê ê a a.
“Ể, ngay cả nói cũng nói không rõ.”
Giọng điệu vẫn tràn đầy ghét bỏ như cũ, nhưng ánh mắt lại dịu đi: “Con gái cưng, gọi cha.”
“A a a a…” Con cái nhà ai mới sinh ra mà biết nói chuyện ngay chứ?
Cô gái nhỏ mở đôi mắt to tròn đen láy chỉ có ở trẻ con, hồn nhiên và ngây thơ, tay ngắn chân ngắn cực kỳ có sức sống vẫy mạnh, âm thanh non nớt bi bô bên tai.
Lục Thanh Dư càng nhìn càng thích, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo, thật đáng yêu đến không chịu được, làm y thật muốn chọc mấy cái.
Đáng tiếc đứa nhỏ này quá yếu ớt, y sợ bản thân không khống chế được sức mạnh, dùng ngón tay chọc chết nó.
Vậy nên, chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Lục Yêu Yêu kháng nghị nửa ngày, đến khi cảm thấy buồn ngủ, cô nhìn hai người, cuối cùng thiếp đi theo bản năng.
Lục Thanh Dư thấy đứa nhỏ mới nãy vẫn còn khua tay múa chân nhìn họ bỗng nhiên nhắm mắt bất động, sau khi cảm nhận được thân thể không có gì dị thường, mới thắc mắc hỏi: “Sao lại im lặng rồi?” Không phải lúc nãy còn chơi rất vui vẻ sao?
Giọng nói Diêu Cửu Tiêu mang theo một tia không chắc chắn: “Chắc là ngủ.”
So sánh với Ma tộc và Yêu tộc, Nhân tộc có một bản năng, đó chính là ngủ, cho dù là tu vi cao hay thấp. Tuy sau khi tu vi tiến cấp, Diêu Cửu Tiêu chỉ ngồi yên để nghỉ ngơi, nhưng hắn cũng biết khi Nhân tộc mệt mỏi thì sẽ ngủ.
Diêu Cửu Tiêu nhíu mày, từ khi có ký ức hắn đã lớn lên ở tông môn, thời gian hơn một ngàn năm không phải bế quan tu luyện thì chính là ở trên đường rèn luyện. Hắn mặc kệ mọi chuyện, tông môn có hậu bối mang trẻ con đến viếng thăm hắn, nhỏ nhất cũng đã biết chạy biết nhảy.
Dường như chỉ có khi ra ngoài rèn luyện mới có thể gặp được người phàm bồng trong tay một cái tã lót, bên trong là một đứa bé nhỏ xíu, nhưng hắn chưa từng đến gần, càng đừng nói đến nuôi dưỡng.
Hành Vô đạo tôn thật là phiền não, một đứa trẻ nhỏ như vậy, làm sao nuôi sống đây?
Mà cuộc đời của Lục Thanh Dư chỉ có tu luyện, giết chóc, thống trị Ma giới và đánh nhau, một sinh vật nhỏ yếu như vậy chưa từng xuất hiện trước mặt y.
Trong Ma tộc, cho dù là Ma tộc cấp cao mới sinh ra cũng là thú hình, Ma tộc có dòng máu càng thuần tịnh thì có thể biến hình càng sớm, chỉ có Ma tộc cấp thấp mới biến hình ở tuổi một trăm sau khi thành niên.
Trước mắt, đứa nhỏ này vừa sinh ra đã là hình người.
Lục Thanh Dư thầm nghĩ, không hổ là con gái của bản tôn, y biến hình sau ba ngày sinh ra đã là năng lực trời ban rồi, mà con bé này vừa sinh ra đã có thể hóa hình người, thật là mềm mại nhỏ xíu.
Nhưng mà nó vẫn quá yếu, đứa trẻ của Ma tộc chào đời không bao lâu là có thể tinh lực tràn đầy nhảy nhót khắp nơi.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ánh mắt Lục Thanh Dư lại không rời khỏi sinh vật nhỏ bụ bẫm này.
Sau một lúc chìm vào đám bong bóng hồng đáng yêu, Lục Thanh Dư và Diêu Cửu Tiêu khôi phục lý trí, cả hai trầm mặc nhìn sinh vật nhỏ mềm mại, nhưng lại không dám chạm vào nó.
Lục Thanh Dư cẩn thận xem xét dáng vẻ đứa bé, cái mũi này rồi cái miệng
này… Y nhớ lại đôi mắt to lúc nãy, cảm thấy đứa nhỏ này chỗ nào cũng giống mình, nhận thức này làm tâm tình y cực tốt.
Diêu Cửu Tiêu chăm chú nhìn đứa bé, một lát sau, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
“Thân thể Đạo ma.”
Ở đại lục Nguyên Khải, hệ thống tu luyện của Ma tộc và Nhân tộc cũng không phải cùng một cái. Nhân tộc muốn tu luyện ma công chỉ có thể hoàn toàn hủy bỏ Đạo thể, sau đó tu ma.
Hai thứ này không hợp nhau.
Nhưng còn một loại tình huống khác, đó chính là thân thể Đạo ma.
Có được thân thể Đạo ma là có thể tu cả Đạo thể và Ma thể, trong cơ thể sẽ có Ma Đan và Kim Đan cùng tồn tại. Loại thể chất này còn quý hiếm hơn Đạo thể và Ma thể trời sinh rất nhiều, năm nghìn năm cũng chưa chắc được một người.
Tuy nói đứa bé này mang dòng máu của hắn và Lục Thanh Dư, nhưng thực chất nó là linh thai trời sinh. Diêu Cửu Tiêu đã từng đọc được trong một quyển sách cổ, linh thai trời sinh là do đất trời mang thai, được Thiên Đạo thiên vị, thời khắc sinh ra có dị tượng của đất trời, đủ để chứng minh đứa bé này không hề tầm thường.
Lục Thanh Dư nghe Diêu Cửu Tiêu nói, vui đến vỗ tay cười to.
“Không hổ là con gái cưng bản tôn! Công chúa của Ma tộc! Ha ha ha…”
Toàn bộ Nguyên Khải, chỉ có đôi mắt của Hành Vô đạo tôn là có thể dễ dàng nhìn thấu thể chất của một người, Lục Thanh Dư đương nhiên tin tưởng phán đoán của hắn.
Thân thể Đạo ma, kiểu gì cũng là thiên phú khiến người ta thèm nhỏ dãi! Lục Thanh Dư tính toán, định tìm cách mang đứa nhỏ rời khỏi mí mắt Diêu Cửu Tiêu đến Ma giới.
Lục Yêu Yêu ngủ một giấc, chẳng bao lâu đã tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu tự hỏi.
Cô xuyên không rồi.
Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh lại.
Nhưng mà xuyên không là cái gì? Cô cực kỳ hoang mang.
Lục Yêu Yêu nhìn trạng thái của mình, trong đầu lại hiện lên một từ: Mất trí
nhớ.
Cô muốn nhìn xem bốn phía, nhưng mà thân thể mềm mại, ngay cả chuyển động đầu cũng không làm được.
Hả, cô còn biến thành em bé.
Ngay lúc Lục Yêu Yêu nghiêm túc nhìn chằm chằm nóc nhà tự hỏi, một giọng nói tràn ngập từ tính truyền tới: “Tỉnh rồi à?”
Cô theo bản năng tìm kiếm nơi phát ra giọng nói, đôi mắt đen tròn xoe chuyển động, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai lần thứ hai xuất hiện trước mặt mình.
Lúc trước cô bị vẻ đẹp mê hoặc, bây giờ gắng gượng sự công kích của cái đẹp, Lục Yêu Yêu nhìn người đẹp 'khổng lồ' trước mắt, trong lòng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy thân thiết, thậm chí là vui vẻ.
Đây là cha mình sao?
Cô bất giác nở một nụ cười không răng với người đó.
Lục Thanh Dư nhìn cô, cũng vô thức nở một nụ cười dịu dàng.
“A a!” Đột nhiên Lục Yêu Yêu cảm thấy đói bụng, cô kêu hai tiếng, nhắc nhở
cha đẹp trai mau đút cô ăn.
Cô a vài tiếng, cha đẹp trai không hề phản ứng, ngược lại hoang mang ngước mắt, nhìn một người khác trong nhà.
“Nó đang nói gì thế?”
“Không biết.”
Giọng nói lạnh nhạt truyền tới, lúc này Lục Yêu Yêu mới phát giác trong phòng còn có một người khác, cô đột nhiên nghĩ đến lúc mình vừa mở mắt, có hai người đẹp muốn cô gọi cha.
Đó là một người cha khác của mình sao?
Tại sao mình lại có hai cha?
Cái đầu nhỏ vô cùng bối rối, nhưng sự nghi ngờ này nhanh chóng bị cơn đói
chiếm cứ.
Không quan tâm không thấy được người, Lục Yêu Yêu cũng a a vài tiếng về phía giọng nói kia.
Phụ thân đẹp trai ơi, cục cưng đói bụng đói bụng lắm!
Đáng tiếc âm thanh bi bô của cô quá mức cao siêu, hai người cha vẫn như cũ không nhúc nhích nhìn Lục Yêu Yêu quơ chân múa tay, còn tưởng rằng cô đang chơi.
Lục Yêu Yêu đợi lâu không được đút ăn, nhịn không được, oa một tiếng khóc lên.
“Oa oe oa oa oe oe…”
Tiếng khóc nỉ non của đứa bé vang vọng trong phòng, toàn bộ nhà ở dường như chấn động mấy cái, Lục Thanh Dư vốn đang ngồi trên giường cũng nhanh chóng đứng lên, lui ra sau vài bước.
Lục Thanh Dư không còn thong dong nữa, như vào lâm đại địch: “Tại sao nó lại khóc rồi?”
Diêu Cửu Tiêu cho dù 'trời long đất lở cũng không đổi mặt' bây giờ đứng cách giường hai bước xa, sắc mặt cứng đờ: “Không biết.” Đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với em bé mới sinh ra.
“Oe oe oe… A oa oa…”
Lục Yêu Yêu nghe được đoạn đối thoại của họ lại càng khóc lớn hơn, cô tủi
thân cực kỳ, thật là đói quá đi!
Hai người cha này sao lại không đáng tin cậy như vậy chứ?
Diêu Cửu Tiêu di ngón tay thành một đạo linh khí, linh khí vòng quanh thân thể nhỏ bé mấy lần, rất khỏe mạnh không có dị trạng gì.
Lục Yêu Yêu đột nhiên cảm giác thân mình ấm áp thật thoải mái, ngừng khóc nấc lên vài cái.
Cả hai còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm tiếng khóc lại vang lên.
Cô vẫn rất là đói!
“Đứa nhỏ này rốt cuộc là làm sao vậy?”
“… Không biết.” Thân thể không thành vấn đề, hắn cũng không biết tại sao lại khóc.
Diêu Cửu Tiêu nghĩ cô bé vừa ngừng khóc thút thít, lại thi triển vài đạo linh khí, nhưng mà lần này vô dụng, cô nhóc vẫn oe oe khóc không dứt.
“Sao cái gì ngươi cũng không biết vậy?” Lục Thanh Dư cực kỳ ghét bỏ.
Diêu Cửu Tiêu: “…” Nói làm như y biết vậy.
Hai kẻ mới làm cha đứng một hồi, cô nhóc vẫn còn khóc oa oa.
“A y oa oa oe oe……”
Lục Thanh Dư bị khóc đến phiền lòng phát sầu: “Ngươi đi dỗ đi.”
Diêu Cửu Tiêu đang muốn từ chối, Lục Thanh Dư như cười chế nhạo: “Lỡ như bản tôn xuống tay không biết nặng nhẹ…”
Mày Diêu Cửu Tiêu cau lại, hắn tiến lên một bước, bóng lưng cao lớn cứng đờ.
Diêu Cửu Tiêu chỉ bước một bước liền đứng im.
Hắn cũng không dám chạm vào đứa nhỏ, yếu ớt như vậy, lỡ như chưa kịp kìm nén sức mạnh…
Vì thế hắn đứng trước giường, nhìn xuống đứa bé, dùng giọng điệu như đối đãi với hậu bối trong tông môn, lạnh lùng nói: “Đừng khóc.”
Lục Thanh Dư: “…”
Lục Yêu Yêu: “…”
“Oa oa!”
Lục Yêu Yêu nhắm mắt, khóc càng lớn hơn, cô thật là đói!
Vậy mà phụ thân đẹp trai còn mắng cô!
Tiếng khóc oa oa còn lợi hại hơn mấy âm thanh ma quái, chấn động đến da đầu hai vị lão tổ tê dại mấy hồi.
Đứa nhỏ này sao lại đáng sợ như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.