ừ kể từ lúc Hứa An Ly đi cùng với Hạ đại nhân, không ngày nào Minh Anh không đứng trước cửa Phong Chi Xứ chờ người.
Nhớ hôm nàng tiễn người đi, nàng khóc sướt mướt, túm lấy người không bỏ đi. Nàng vẫn nhớ khi đó người nhẹ nhàng buông cánh tay nàng trên người mình ra, xoa mái tóc nàng, dịu dàng nói.
"Minh Anh, đâu phải là ta không trở về nữa đâu? Đừng khóc nữa mà."
Nàng lắc đầu, giọng nức nở: "Cô nương, đây là lần đầu tiên em phải xa người lâu đến vậy. Em... em không thể đi với người được sao ạ?"
Hứa An Ly thở khẽ, "Không được. Đưa quá nhiều người, không phải chuyện tốt. Nơi đó, không phù hợp với em."
"Không! Chỗ nào có cô nương, với em đó đều phù hợp!" Minh Anh phản bác.
Hứa An Ly không trả lời nàng, nàng ta nhìn thấy Hạ đại nhân đang chờ mình, không dài dòng nữa.
"Em ở đây sẽ an toàn hơn. Nghe lời ta, ta sẽ về mà."
Nàng không níu kéo nữa, im lặng nhìn người trước mắt. Cô nương của nàng, kể từ khi nàng sáu, bảy tuổi nàng đã đi theo người, người trưởng thành, nàng cũng lớn dần lên, nàng coi người như người thân, người chị của nàng. Dẫu cho trước đó người tính tình khá khó chịu, nhưng với nàng, Hứa An Ly vẫn bao bọc, chở che cho nàng. Chính người đã kêu cha mua nàng về từ mấy tay buôn người, nàng ta, thực sự rất tốt.
"Vậy... cô nương đi cẩn thận." Minh Anh nhỏ giọng.
Cho đến khi Hứa An Ly đi xa, xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ke-song-khong-qua-ba-chuong-/3442135/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.