Phong Chi Xứ, nằm trên đỉnh núi Yên Linh, bao quanh là làn mây phủ dày đặc. Lúc Hạ Tinh Sương phi thẳng ngựa vào bên trong, cô còn tưởng bản thân đã lạc vào xứ tiên cảnh nào đó.
"Chủ nhân, người đã về." Một thị vệ đi đến cạnh nàng, tay cầm dây cương từ tay nàng đưa tới.
Hạ Tinh Sương gật đầu.
"Ngươi đưa Hứa thiên kim vào trong sảnh cho khách, ta đi pha trà." Nàng bước xuống ngựa, sau đó đỡ giơ tay nàng ta đỡ An Ly.
An Ly tự giác nắm tay nàng ta, còn nàng thì ân cần đỡ cô xuống đất. Cho đến khi hai chân cô đứng vững, nàng nói: "Ngươi đi theo hắn." Rồi sau đó đi mất tăm.
Cô:...
Tên thị vệ vừa rồi được Hạ Tinh Sương ra lệnh, đứng trước mặt An Ly, miệng cười tỏ ra thân thiện.
"Hứa thiên kim, mời người vào bên trong" Hắn giơ tay ra, ý bảo nhường cô đi trước.
Cô đi theo hắn ta đi một đoạn đường dài, vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh.
Nơi này khá rộng, đường cô đi được rải hạt đá nhỏ, xếp ngay ngắn, hai bên trồng những loài cây mà cô cũng không rõ là cây gì, hình như có cây thông, mấy loại cây lá kim, rồi cả hoa nữa, cơ mà màu sắc khá đơn giản, quay đi quẩn lại chỉ có mấy màu nhàn nhạt như lam, trắng, hồng phấn. Mấy tòa nhà cái lớn cái nhỏ, nhìn xa không rõ lắm, cơ mà chác chắn là nó rộng.
An Ly được dẫn đến một căn phòng rộng. Nhìn từ bên ngoài vào, trên cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ke-song-khong-qua-ba-chuong-/3442124/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.