Ngày trăng rằm của tháng tiếp theo kể từ lần Hạ Tinh Sương đến muốn "lấy" người của nhà họ Hứa, chính là lúc An Ly xách đồ qua chỗ nàng ta làm thư đồng. Hứa phu nhân đêm hôm trước khóc lóc thảm thiết, các anh lớn nhà nàng người cầm đao, kẻ giơ kiếm, ý định không để cho ai có thể mang nàng đi.
Hứa lão gia nhìn đám người bọn họ xung quanh cô, thở dài.
"Mấy con người này, bình thường làm gì thì lão không nói, nay lại một hai bám chặt lấy người như vậy, như thế con gái ta sắp bị nhà cướp bắt lấy vậy, chả ra cái thể thống gì. Hạ cô nương đã bảo đảm không làm gì rồi, đâu nhất thiết phải tỏ vẻ đến thế?"
Hứa Văn Văn nghe lời cha xong, tay chàng cầm kiếm càng cầm vững hơn, "Cha, người nói vậy là không phải. Có ai là chưa từng nghe qua cái danh "Đại sát thần" của Hạ Tinh Sương bao giờ đâu? Ai biết được, khi em ấy qua bên đó, lại sống không bằng chết!"
"Đại sát thần" là danh xưng mà tác giả đã đặt cho Hạ Tinh Sương khi giới thiệu ở đầu truyện này. Nguyên nhân ấy à, hình như là vì mấy năm trước, Hạ Tinh Sương đã thẳng tay cho người xử một loạt người, nàng ta đứng trên triều chức vị không thua kém ai, lại là kẻ máu lạnh, mấy nhiệm vụ như xử người với thủ đoạn tần nhẫn, quả thật nghe thôi ai cũng khiếp sợ.
Càng khiếp sợ hơn nữa, sau này Hạ Tinh Sương lại một lòng một dạ như con chó bên Tần Lãng, dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ke-song-khong-qua-ba-chuong-/3442121/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.