Tiếng nói khó nghe kia vừa chấm dứt, đột nhiên cô cảm thấy bản thân như rơi vào một chiếc hố vô tận, nhưng cơ thể lại không thể di chuyển, cũng không thể phát ra bất cứ câu từ nào.
Thật lâu, không biết đến khi nào, cô mới có thể tự điều khiển được cơ thể mình, dù khá khó khăn lúc ban đầu.
"Ưm..." An Ly khó khăn mở mắt ra, liếc nhẹ xung quanh.
Trần gỗ? Cấu trúc của nơi này hoàn toàn làm từ gỗ, không phải là gạch đá xi măng? Và những con người mặc đồ thật kỳ lạ đang đứng trước mặt. Không lẽ cô lại chìm vào một giấc mơ nữa ư?
Bỗng nhiên, cô cảm thấy cơ thể thật lạnh. Như thể mới vớt từ dưới nước lên vậy.
Cả người An Ly run bần bật.
"Lạnh... lạnh quá..."
Một trong số những người đang đứng nhìn tiến đến lại gần, bàn tay ấm áp đưa lên trán cô. An Ly nhìn rõ hơn một chút. Là một người phụ nữ tầm tuổi trung niên, hơi lớn tuổi, trên người bà ta có một khí chất mà ít người nào có được.
Cảm giác rất sang. Cứ như là vị phu nhân nhà nào đó.
Người phụ nữ nhìn cô với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Con ơi! Con có lạnh lắm không? Ôi con ơi! Thầy ơi, con ta hiện đã tỉnh, có phải con bé đã qua khỏi không?" Người phụ nữ xoa mái tóc đầy mồ hôi của An Ly, đôi mắt đau xót quay sang nhìn ông già đứng gần đó.
Ông già gật gật đầu, chậm rãi nói.
"Cô nương nhà phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ke-song-khong-qua-ba-chuong-/3442118/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.