.........
Phản ứng của Thẩm Tiêu tuyệt đối có thể nói là nhanh, nhưng nề hà thân thể này thật sự quá kém, dù Thẩm Tiêu đã dùng hết toàn lực chạy, mắt thấy khoảng cách với người mặc đồ đen ôm đứa trẻ kia càng ngày càng gần, nhưng luôn kém một tí tẹo khiến anh không thể đuổi kịp.
Nhất là tên kia dường như vô cùng quen thuộc đối với địa hình nơi đây, lợi dụng địa hình nơi đây mà thiếu chút nữa bỏ xa Thẩm Tiêu vài lần. May là Thẩm Tiêu cũng không phải người bình thường, quân sự dày công tu dưỡng cực cao đã được thể hiện rõ trong cuộc giành giật từng giây từng phút này, bất kể người đồ đen có quẹo bao nhiêu khúc ngoặc, chạy qua bao nhiêu con hẻm, vẫn không thể bỏ xa Thẩm Tiêu như cũ.
Dù sao trong lòng vẫn đang ôm đứa trẻ, tốc độ khó tránh khỏi sẽ chậm lại, người đàn ông mặc đồ đen sau khi chạy được một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng thể lực cũng không chống đỡ được nổi nữa, tốc độ cũng dần dần chậm lại.
Nếu đổi thành thân thể lúc trước của Thẩm Tiêu, chạy nhanh với chút khoảng cách như vậy thì hoàn toàn không đáng kể, nhưng thân thể này lại không được, khoảng cách như vậy cùng với việc chạy nhanh kịch liệt đã đạt giới hạn của cơ thể này rồi, vị rỉ sắt dâng lên từng đợt trong cổ họng khiến Thẩm Tiêu nhíu mày, nhưng anh hoàn toàn không có ý dừng lại, ngược lại tiếp tục tăng nhanh tốc độ dưới chân.
Đúng lúc này, người đàn ông mặc đồ đen bỗng nhiên dừng lại, gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ke-an-bam/218044/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.