Đúng như lời Vệ Dương nói, nhà anh ấy ở gần đó, sau khi ra khỏi sân vận động thì băng qua hai con đường, Thẩm Tiêu và Tiêu Bắc đi theo Vệ Dương vào một con hẻm chật hẹp mỗi lần vào chỉ đủ cho một người đi qua, con hẻm nhỏ kia dài khoảng 200 mét, lúc đi hết con hẻm chật chội rồi, lúc này mới cảm giác trước mắt rộng rãi thông suốt.
Sau con hẻm nhỏ là một khu chợ náo nhiệt, rất nhiều người bán hàng trải lớp vải nhựa trên mặt đất, để vài thứ đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày lên đó rồi rao hàng, khu vực nhỏ đông nghẹt người, tiếng người bán hàng và khách nói chuyện với nhau, tiếng cò kè mặc cả tụ lại hết một nơi, môi trường hò hét ầm ĩ này khiến Thẩm Tiêu chưa từng tới đây có phần bất ngờ.
Nhưng Tiêu Bắc và Vệ Dương như đã thích nghi với hoàn cảnh như vậy từ lâu, trên mặt không xuất hiện bất kì cảm xúc gì.
Dường như Vệ Dương nhìn ra sự bất ngờ của Thẩm Tiêu, bèn cười giải thích: "6 giờ sáng mỗi ngày ở đây sẽ có chợ sáng, cái gì cũng có, hơn nữa giá cả rất rẻ, chỉ là có hơi ồn ào, chẳng qua đến khoảng 10 giờ sau khi chợ sáng kết thúc thì không sao nữa."
Thẩm Tiêu gật đầu, không nói gì mà chỉ đi theo sau Vệ Dương.
Băng qua khu chợ sáng này, lại vòng qua hai con đường nhỏ chật hẹp, đi khoảng gần 500 mét, cuối cùng tới một khu dân cư thoạt nhìn cũ kỹ đã nhiều năm rồi, đây là một khu nhà nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ke-an-bam/1147091/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.