Tiếng đập cửa bên ngoài sau một lúc lâu không ai đoái hoài cuối cùng cũng dừng lại.
Nhưng lúc này biểu cảm trên mặt bà lão vốn đứng ở sô pha trước sau muốn nói lại thôi càng thêm nôn nóng, làm mẹ, bà biết rõ hôm nay chồng mình tới tìm con gái đòi tiền là vô cùng không đúng, nhưng địa vị trong nhà của bà cũng không cao, bình thường đã quen nghe lời chồng, nói ngắn gọn thì tính tình đã quen nhu nhược, không biết cứng rắn.
Bà có ý muốn cầu xin con gái, nhưng con rể mới túm chồng bà ra ngoài lại đứng cạnh, hơn nữa bởi vì hành động hôm nay của chồng, bà quả thật không còn mặt mũi cầu xin con gái tha thứ.
Con gái mình sinh sao mình lại không rõ, tính tình hiếu thắng, lại cứ không biết nhìn người gả cho một kẻ cặn bã vốn đã đủ khó khăn, nhưng vào lúc này đây bà còn đi theo chồng tới đòi tiền con gái, việc này khiến lời xin tha thứ đã đến miệng nay kẹt ở cổ họng, không nói nổi một chữ.
Bầu không khí căng thẳng hồi lâu, bà bỗng thở dài, nhìn đứa con gái yên lặng không nói từ đầu đến giờ, thả bé gái trong lòng xuống, đưa tay dắt con bé đi ra ngoài.
Giang Tử Khê nhìn bóng dáng rời đi của bà, môi mấp máy, cuối cùng lại không nói gì cả, chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại, nắm chặt móc khoá cá voi nhỏ trong, do được nắm một lúc lâu nên chiếc móc khoá sắt vốn lạnh ngắt được nhiễm độ ấm của lòng bàn tay, đã ấm áp hơn, như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ke-an-bam/1147089/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.