Quý Viễn Chinh đem toàn bộ nước nuốt xuống và ngồi dậy.
Hạnh Ngôn nháy mắt vài cái, nhìn mặt đẹp trai của hùng chủ cách mình càng xa, mà ánh mắt không tự chủ dừng lại ở hai cánh môi mỏng mang kia.
Quý Viễn Chinh cười nhẹ: "Tỉnh rồi?"
Hạnh Ngôn lấy lại tinh thần mới phát hiện bộ dáng bây giờ của mình, cuống quít tay chân rời khỏi ghế sô pha mà quỳ xuống, cuối đầu xuống đất, không một động tác dư thừa, do dự.
Quý Viễn Chinh bất giác lùi lại, nhíu mày nói: " Em định làm gì?"
Bởi vì cuống họng Hạnh Ngôn cả ngày không được uống nước, nên khô rát, khó nghe: "Thật xin lỗi hùng chủ, mời ngài trừng phạt tôi."
"Trừng phạt em? Vì sao?" Quý Viễn Chinh suy nghĩ một chút, mỗi lần Hạnh Ngôn bị ức hiếp đều là nguyên chủ vô duyên vô cớ đánh đập, hắn thực sự không biết Hạnh Ngôn làm gì sai.
Quý Viễn Chinh cảm thấy giọng mình có hơi lạnh lùng, nhưng vào tai Hạnh Ngôn đang căng thẳng là tiếng cười hùng chủ ngược đãi hôm qua.
"Đã làm thư nô, ta không nên đụng vào bất kỳ vật nào của hùng chủ, lại càng không được ngồi ngang hàng với hùng chủ. "
Quý Viễn Chinh khẽ cười, xã hội phong kiến cũng không nên có nhiều quy củ này. Không được ngồi ghế sô pha, hắn ngồi ngai vàng hay gì?
Hạnh Ngôn miệng luôn nói chịu phạt, quỳ trên đất nhưng lưng vẫn thẳng, không kiêu ngạo, không tự ti nhưng thái độ thần phục kiêu ngạo vẫn còn. Cũng chính hai loại khí chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-hung-chu-tra-nhat-toan-bo-trung-toc/3352328/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.