Một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo vài lá cây rơi ngẫu nhiên trên mặt cỏ, trong đó có một mảnh lá cây rơi xuống tầm tay Du Bách Chu, lá rụng chạm nhẹ vào đầu ngón tay út cậu. Du Bách Chu đem ngón tay thoáng rụt rụt, cậu nhìn Hạ Diễn trước mặt, một đôi lông mi thật dài nghi hoặc chớp chớp. Chứng minh? Nhưng...... Còn cần chứng minh sao? Du Bách Chu là thật sự có thể nhớ lại chuyện đêm đó. Cậu nhớ rõ buổi tối ngày đó, cậu cùng Hạ Diễn cơm nước xong cùng đi ban công hóng gió, Hạ Diễn cầm một chai bia, nhưng không biết có phải hay không khinh thường tửu lượng cậu hay là như thế nào, cũng chỉ cho cậu một cốc sữa bò...... Ờ thì, tuy rằng cậu xác thật cũng thích nhất uống sữa bò, nhưng cậu lúc ấy vẫn là đặc biệt muốn nếm thử bia có vị như nào, vì thế liền cùng Hạ Diễn nói muốn, Hạ Diễn cũng cho cậu uống, nhưng là cậu uống một ngụm, đột nhiên liền cảm thấy có chút thất vọng, uống một ngụm vào có chút đắng, đến thời điểm tác dụng chậm lên, thật giống như ăn một cây ớt khô. Kết quả lúc sau Hạ Diễn thả một viên kẹo vị dâu tây vào chai bia, cậu ôm tâm lý tò mò lại uống một ngụm, không nghĩ tới lần này cư nhiên nếm ra một tia vị ngọt, vị bia ban đầu cùng vị dâu tây trộn lẫn với nhau, liền trở nên có chút mới lạ, lại bất chợt có chút hấp dẫn người, cùng gió thổi ban đêm phi thường xứng đôi, vì thế cậu bị ma quỷ ám ảnh lại uống nhiều mấy ngụm, kết quả này vừa uống, liền một không cẩn thận có chút say. Bất quá may mắn hiện tại cậu lại có thể nhớ lại một ít đoạn ngắn, tuy rằng cũng không phải toàn bộ, nhưng những kí ức đó cũng đủ cho cậu biết đêm đó phát sinh cái gì. Tỷ như cái "Dựa theo suy nghĩ của cậu nói", còn có "Hôm nay bắt đầu tính làm ngày đầu tiên chúng ta", phía trước hai câu này Hạ Diễn còn liên tiếp hỏi cái nhìn của mình đối với anh. Du Bách Chu vừa rồi đều đã cân nhắc qua, nếu là dựa theo ý nghĩ của chính mình nói, kia khẳng định chính là giống bạn bè, nhưng trước đêm đó hai người cũng đã là quan hệ bạn bè, hơn nữa bản thân Hạ Diễn biết ý của cậu, cho nên chỉ có thể là càng tiến thêm một bước. Hơn cả bạn bè, đây còn không phải là anh em tốt! Giữa nam sinh ấy mà, đều là xưng huynh gọi đệ, cho nên cái gọi là ngày đầu tiên kia khẳng định chính là ngày đầu tiên làm anh em tốt. Đến nỗi lúc trước Hạ Diễn vì cái gì muốn hỏi cái nhìn của mình đối với anh, kia quá đơn giản, thật giống như bạn muốn cùng một người giao phó tình cảm, nhưng là lại sợ giao tình cảm ra người khác không quý trọng, cho nên mới nghĩ ở trước khi hành động, luôn phải xác nhận địa vị của mình trong lòng người kia, suy sét người đó có đáng giá để mình tiến thêm một bước hay không. Đầu tiên là tiểu tâm xác nhận, sau lại uyển chuyển mở miệng. Đây còn không phải là cách làm của một nam sinh nội tâm mẫn cảm, rốt cuộc lấy hết can đảm hướng người khác giao phó tình cảm thật cẩn thận sao? Cậu có thể phụ lòng tình cảm của người ta sao? Kia tự nhiên là không thể. Cho nên tuy rằng cậu không nhớ rõ đoạn ngắn phía sau, nhưng cậu khẳng định là đồng ý rồi. Nhưng là cái chứng minh này...... Chứng minh...... Du Bách Chu đôi mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, "Tớ không thể dùng lời nói sao?" Hạ Diễn nói: "Miệng là thứ sẽ gạt người nhất." Du Bách Chu: "......" Du Bách Chu có chút không hiểu mạch não Hạ Diễn. Quả nhiên là bởi vì Hạ Diễn đang ở cái thời kỳ nội tâm quá nhạy cảm hay sao? Ngôn ngữ đều đã không thể thỏa mãn được anh. Từ từ, Du Bách Chu đột nhiên nhớ tới, nếu kiểu gì cũng phải dùng hành động chứng minh nói, "Chẳng lẽ việc ở nhà ăn vừa rồi của tớ còn không đủ để chứng minh quan hệ hai ta sao?" Hạ Diễn thấp thanh âm, "Còn chưa đủ." Còn chưa đủ? Như vậy đều không được, chẳng lẽ là muốn cậu mang theo Hạ Diễn đi ra ngoài đánh một trận mới có thể chứng minh? Được rồi, lúc này Du Bách Chu hoàn toàn không có cách. Vừa lúc lúc này di động Hạ Diễn vang lên, là di động cứu cậu một mạng. Du Bách Chu nắm chặt cơ hội dời đi Hạ Diễn lực chú ý, ý bảo Hạ Diễn nhanh nhanh nghe điện thoại. Hạ Diễn nhìn dáng vẻ đáng yêu trước mặt, cười khẽ ra tiếng, nghĩ thầm, vừa bắt đầu cứ như vậy...... Vẫn là đừng đem người chọc tới xù lông. Anh khẽ cười, buông tay ra, nhịn không được, ngón tay lại hướng lên trên, nhẹ búng trán Du Bách Chu một cái, sau mới cầm lấy di động đi đến một bên nghe điện thoại. Du Bách Chu ngây ngốc ngồi ở tại chỗ, cậu giơ tay sờ sờ trán vừa rồi bị Hạ Diễn búng một cái như chuồn chuồn lướt nước, không biết vì cái gì, trong lòng giống như làn gió khẽ lay động mặt hồ, run nhè nhẹ. Bất quá, thích niết cằm, còn có búng tràn người khác, đây là cái đam mê gì? Qua vài giây, Du Bách Chu đột nhiên phản ứng lại đây...... Hạ Diễn thế này, như thế nào giống như cố ý chạm vào cậu? Từ từ, chẳng lẽ nói anh kỳ thật đã sớm tin tưởng lời nói của mình?? Du Bách Chu: "......" Uầy, khẳng định luôn! Di động Du Bách Chu bị Dịch Thiên dưới sự tức giận ném vỡ, bất quá cũng may di động hỏng không nhiều, Du Bách Chu không dám để Phó Hạ biết, cùng ngày liền đi mua một cái giống như đúc. Bởi vì đều là điện thoại mới, cho nên sau khi khởi động, nhìn qua cùng trước kia cũng không có cái gì khác nhau. Kỳ thi kết thúc, thành tích còn không có ra tới, một đám người cũng đã ở bắt đầu các loại so đáp án cùng đánh giá điểm. Du Bách Chu ở thời điểm thi cũng đã đem điểm chính mình tính đến không sai biệt lắm, cho nên cũng không hùa vào, Xa Thông thành tích tốt, cho dù không tính điểm cũng có thể mỗi lần đều giữ vững năm vị trí đầu của lớp, mà Đồ Cao Minh cơ bản mỗi lần đều là đội sổ, cho nên cũng không cần vào góp vui. Dĩ vãng ba người đều là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra không đi quan tâm thành tích, nhưng không nghĩ tới lần này, Xa Thông lại đột nhiên tới hỏi xếp hạng mong muốn của cậu. Du Bách Chu tổng hợp nhân số cùng trình độ học sinh trong lớp, còn có điểm chính mình đã ước tính, suy nghĩ một chút, nói: "Mười bảy, tám gì đó." Lớp cậu tổng cộng có 35 người, điểm kiểm tra xếp ở giữa là bình thường rồi ha. Xa Thông gật gật đầu, theo sau anh mắt liếc đến cửa sau phòng học, cùng cậu nói: "Nga, Lê ca tới." Du Bách Chu nghe tiếng nhìn lại, quả nhiên ở phía sau cửa thấy được Lê Bắc, cậu buông sách trong tay cùng Xa Thông nói tạm biệt, "Tôi đi trước, cậu cùng lão Đồ đi sau nhé." Xa Thông nói ok. Suy xét đến thời gian nghỉ ngơi buổi chiều không nhiều lắm, cho nên sau mấy ngày sau khi thi xong, Du Bách Chu buổi chiều tan học sau đều là ở lại trường học, chỉ có giữa trưa và buổi tối mới về nhà. Hơn nữa cơm chiều đều là ăn cùng Lê Bắc. Lê Bắc luôn thích chuẩn bị thứ nguyên chủ thích ăn cho cậu, chọn đồ ăn cũng là thứ nguyên chủ thích, Du Bách Chu cảm thấy không thể vẫn luôn tiếp tục như vậy, vì thế lần này liền chủ động muốn đồ ăn mình thích. Lúc ăn cơm, Lê Bắc bảo người mua nước táo về đưa cho cậu, Du Bách Chu do dự một chút, nói cảm ơn, không nhận. Lê Bắc hỏi: "Làm sao vậy? Cậu không phải thích nhất uống cái này sao?" Du Bách Chu quyết định ăn ngay nói thật, "Kỳ thật tôi càng thích uống sữa bò hơn." Lê Bắc ngẩn ra vài giây, theo sau mới cười cười, "Được rồi." Hai người tiếp tục ăn, không khí cũng không có bởi vì tiểu nhạc đệm vừa rồi mà thay đổi. Lê Bắc đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Du Bách Chu: "Đúng rồi, lúc trước cậu không phải nói muốn Hạ Diễn dạy bù cho cậu sao? Thế nào?" Lê Bắc vừa nói, Du Bách Chu mới nhớ tới chuyện này, cậu nói: "Tôi còn không có nói với cậu ấy." Lê Bắc chần chờ một chút, hỏi: "Hắn có thể đồng ý sao?" Du Bách Chu lắc đầu, "Tôi cũng không quá xác định." Hạ Diễn thời gian cũng không tính nhiều, ngày thường vẫn luôn học tập, cuối tuần muốn chăm sóc mẹ, cậu cũng không xác định việc này có thể hay không thành. "Để tôi giúp cậu học bù?" Hạ Diễn nói nhìn về phía Du Bách Chu ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh mình. Tiết tự học buổi tối trong phòng học chỉ có ít ỏi mấy người, ngồi cùng bàn Hạ Diễn còn không có tới, Du Bách Chu ngồi ở chỗ này. Du Bách Chu gật gật đầu, cậu chỉ là lấy tâm thái thử một lần hỏi Hạ Diễn một chút. Phía trước cậu là nghĩ, trung gian có học bù làm lấy cớ, chờ mặt sau cậu lại cùng Hạ Diễn hoà bình ở chung, Lê Bắc hẳn là sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nhưng khi đó cậu đã quên suy xét vấn đề thời gian rảnh của Hạ Diễn, bởi vì Hạ Diễn không chỉ có muốn học tập, còn muốn chăm sóc mẹ. Cho nên lần này cậu cũng không ôm quá lớn hy vọng. Thời điểm cậu cho rằng Hạ Diễn sẽ từ chối mình, Hạ Diễn lại đồng ý, "Được." Du Bách Chu có chút khiếp sợ, cậu hỏi: "Nhưng cậu cuối tuần có thời gian sao? Không phải còn muốn chăm sóc dì?" Hạ Diễn nhìn cậu, "Ai nói cho cậu chỉ có cuối tuần mới có thể học bù?" Du Bách Chu suy nghĩ một chút, cũng đúng, cậu và Hạ Diễn cùng lớp, trừ bỏ cuối tuần, thứ hai đến thứ sáu hai người cũng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cho nên thời gian học bù cũng không cứng nhắc. "Kia...... Tớ đưa cho cậu phí học bù, ấn giá thị trường bên ngoài trả thế nào?" Tuy rằng quan hệ cậu và Hạ Diễn có tốt, nhưng là cậu cũng không thể để Hạ Diễn thiệt thòi. "Phí học bù thì không cần, nhưng là làm trao đổi, cậu phải đáp ứng tôi hai cái yêu cầu." Yêu cầu? Du Bách Chu nói: "Cái gì yêu cầu? Cậu cứ việc nói." Hạ Diễn buông sách trong tay, nhìn Du Bách Chu con ngươi mang theo một chút ý cười, "Hai cái yêu cầu này tôi còn chưa nghĩ ra, chờ về sau nghĩ ra lại nói." Du Bách Chu suy nghĩ một chút, "Cũng đúng." Hạ Diễn lại nói: "Tôi sẽ nhằm vào chỗ cậu học yếu mà học bù, nhưng là thời gian học bù để tôi quyết định, không ý kiến gì chứ?" Du Bách Chu nhìn Hạ Diễn lắc đầu, "Không ý kiến, đều nghe cậu." Hạ Diễn chợt dừng, rồi sau đó cầm lấy sách nhẹ gõ đầu Du Bách Chu, "Được rồi, trở về chỗ của cậu đi." Hiệp nghị học bù của hai người liền tính là đạt thành. Buổi tối, Du Bách Chu về đến nhà, Phó Hạ và Du Thần còn chưa ngủ. Phó Hạ đem cậu gọi qua, thực trùng hợp, cũng nói với cậu việc học bù. Thành tích của cậu ở trong trường học hai người là biết đến, tuy rằng phía trước cậu nói qua đã hạ quyết tâm cố gắng học tập, nhưng hai người vẫn là không yên tâm. Rốt cuộc cậu lúc trước vẫn luôn là vị trí đội sổ của lớp, hai người lo lắng thành tích vẫn luôn không thể đi lên hoặc là tiến bộ quá chậm, sẽ chèn ép quyết tâm của cậu, vì thế liền nghĩ tìm gia sư cho cậu. Tuy rằng trong trường học có giáo viên dạy, nhưng một cái lớp nhiều người như vậy, giáo viên cũng không nhất định có thể đều chiếu cố đến mỗi học sinh, cho nên tìm cái gia sư vẫn là càng đáng tin cậy. Phó Hạ nói, cầm lấy chút điểm tâm trên bàn đưa cho Du Bách Chu. Du Bách Chu cầm một mảnh bánh quy ném vào trong miệng, "Tìm gia sư ạ?" Du Thần khép lại notebook trước mặt, nói: "Đúng vậy, con lập tức liền sang năm ba, nếu là thành tích vẫn luôn không thể đi lên, đến lúc đó càng khó, ba đã liên hệ vài giáo viên cho con, đến lúc đó để cho bọn họ thử giảng mấy tiết cho con, xem con thích cách dạy học của ai......" Du Bách Chu nghe được một nửa, lắc đầu, "Không cần, ba lớn." Du Thần nhìn cậu: "Ừ?" Du Bách Chu nói: "Con đã tìm được người dạy bù cho con, học bá cùng tuổi, mỗi lần thi cử đều xếp thứ nhất." Phó Hạ có chút tò mò, "Con như thế nào cùng người giỏi giang như vậy quen biết?" Du Bách Chu một lần nữa cầm lấy một mảnh bánh quy, "Cậu ấy ở cùng lớp với con, còn ngồi phía sau con nữa. Phó Hạ: "Bàn sau?" Cái từ này hắn giống như ở nơi nào nghe con trai nhà mình nói qua? Du Thần: "Người nọ là ai? Tên gọi là gì?" Du Bách Chu đem bánh quy ném vào trong miệng, không chút suy nghĩ liền nói ra tên người nọ, "Nga, kêu Hạ Diễn." Nghe vậy, bánh quy trong tay Du Thần mới vừa cầm lấy nát. Tác giả có lời muốn nói: Ba Du: "Rất tốt, nhóc con chính mình đưa tới cửa." ———————————————
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]