***
Bởi vì cùng Cố Hành Chu thì thầm bị tài xế thấy. Tạ Ninh dọc đường đều để hoa ở trước ngực, ngượng ngùng lấy hoa che mặt để bớt lúng túng.
Bên cạnh còn có rất nhiều túi mà Cố Hành Chu mua cho bên cạnh, số lượng không ít.
Vừa tới nhà, Tạ Ninh cũng quá ngại nên không nhờ tài xế mà tự mình cầm hoa rồi cầm hết các túi, treo tận vào trong cánh tay mới miễn cưỡng cầm hết.
Tài xế nhìn thấy nói, "Để chú cầm giúp vài cái."
Tạ Ninh đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Không cần, một mình con làm được."
Nói rồi liền banh rộng hai chân ra, tự nhận là bước đi vững vàng, kỳ thực là lắc lư đi vào cửa.
Vừa vào thì vội vàng đổi giày, nhanh chóng lên phòng.
Phòng Tạ Ninh sạch sẽ, mỗi lần về đều thay quần áo rồi đi tắm.
Nhưng lần này lại không có, bởi vì chạy nhanh lên lầu nên thở dốc, sau đó lại chạy lộc cộc xuống lầu.
Tạ Ninh đứng ở phòng bếp, ghé mắt nhìn rồi lại ngóc đầu vào.
Nhìn Lý thẩm đang nấu canh, "Thím Lý, trong nhà có dư bình hoa hay bình thuỷ tinh không?"
Lý thẩm có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên Tạ Ninh hỏi bà đồ vật trong nhà, "Có, thím nhớ là ở trong nhà kho hậu viện có không ít."
Nói rồi xoa xoa tay trên tạp dề, nhìn cái đầu nhỏ xù xù của Tạ Ninh, "Thiếu gia, chờ một chút."
Lý thẩm còn muốn xem canh trong phòng bếp, Tạ Ninh cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-hao-mon-phao-hoi-o/3558636/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.