Chương trước
Chương sau
 
***

Đêm mùa hè gió thổi qua vách cửa sổ, thổi vào trong phòng, nhưng cũng không giảm được nhiệt độ phòng.

Với sự thúc giục của cồn, Cố Hành Chu chỉ thấy ngày người rất nóng.

Cũng mặc kệ có người hay không, duỗi tay liền đem quần dài cởi ra.

Trong phòng chỉ có Vu Chu cùng Thẩm Tùng, đều là nam nhân, hơn nữa cùng đều ra Alpha, cởi quần dài cũng không vấn đề gì.

Nhưng mà ở biệt thự đối diện còn có phú bà.

Vu Chu vốn định đem cửa sổ sát đất đóng lại nhưng khung cửa sổ bị khoá, không đẩy được.

Thẩm Tùng thật ra không chú ý tình huống bên đó, chỉ thấy Vu chu đứng đó chậm chạp bất động, nghi hoặc nói: "Cậu làm gì đó? Mau đóng lại, một lát muỗi vào bây giờ."

Vu Chu trong lúc nhất thời khóc không ra nước mắt, "Hiện tại không đơn giản là có muỗi hay không."

Sự trong sạch của Cố Hành Chu khó mà giữ được.

Cố Hành Chu hơi khom người bắt đầu cởi dây lưng, nhưng thân hình cao quá, Thẩm Tùng có chút không đỡ được.

"Trước hết đừng đóng nữa, lại đây đỡ giúp tôi, tôi không đỡ nổi."

Vu Chu vẫn đang cố gắng đóng cửa sổ, Thẩm Tùng chịu không nổi, hắn nhìn bên kia, vừa định mở miệng nói gì, tầm mắt liền đối diện với phú bà bên kia đang cầm ly rượu vang đỏ.

Tầm mắt của bà ta dừng ở trên người Cố Hành Chu, vẻ mặt nghiền ngẫm.

"..."

Thẩm Tùng mày nhảy dựng, vội duỗi tay đè bàn tay đang tính cởi thắt lưng của Cố hành Chu, "Mẹ nó, Cố cẩu, đừng cởi nữa."

Cố Hành Chu cảm thấy người không thoải mái, liền muốn ném Thẩm Tùng ra xa.

"Vu Chu, làm gì đấy, mau đóng cửa sổ lại."

Vu Chu không chỉ dùng tay đẩy cửa mà còn dùng cả gương mặt như thể đang bị táo bón, "Cửa sổ hình như bị khoá rồi, không thể đẩy được."

Mắt thấy Cố Hành Chu đã cởi bỏ thắt lưng, Thẩm Tùng gấp đến độ mắt đỏ lên, vẻ mặt như thiểu năng trí tuệ nhìn Vu Chu rống lớn: "Má nó, tạo sao không kéo cái rèm?"

Xoẹt—

Vu Chu nhanh chóng kéo rèm lại, nháy mắt toàn bộ thế giới yên tĩnh.

Thẩm Tùng: "..."

Vu Chu: "..."

Thẩm Tùng vẻ mặt cạn lời, "Về sau đi ra đường đừng có nói là bạn tôi, tôi ngại mất mặt."

Vu Chu: "..."

Đêm đó Cố Hành Chu muốn đi gặp Tạ Ninh. Vu Chu cùng Thẩm Tùng phải nỗ lực rất lớn mới đem con quỷ say khướt này kéo lại.

Chú Chung bưng canh giải rượu lên, nhưng Cố Hành Chu không uống, Thẩm Tùng cùng Vu Chu hai người dẫn anh đi rửa mặt cho tỉnh rượu. Ai ngờ cẩu nam nhân này vẫn tranh thủ lúc ấy gọi điện cho Tạ Ninh.

Lúc ấy chính là nửa đêm, gần 12 giờ. Giờ này mà còn gọi điện, ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của người khác thì sao?

Vu Chu, Thẩm Tùng cùng chú Chung ba người tiến lên thay nhau khuyên ngăn, cuối cùng bởi vì tình hình chiến sự căng thẳng, điện thoại rơi vào bồn nước rửa tay.

Sau khi di động rơi vào, bốn người hơi sửng sốt. Chờ đem điện thoại trong bồn vớt ra thì đã sớm chết máy báo hỏng.

Chú Chung cùng hai người bọn họ nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ Cố Hành Chu bình thường một bộ người sống chớ gần, cao lãnh mà khi uống rượu liền phiền phức kinh người.

Ôm người chiếm tiện nghi còn chưa đủ, còn muốn kéo người về nhà mình.

Chờ sắp xếp xong cho Cố Hành Chu thì đã 12 giờ. Vu Chu cùng Thẩm Tùng ở Cố gia ăn bữa khuya, người đầy thương tích ra khỏi Cố gia. Trước kia Cố Hành Chu uống rượu cũng biết chừng mực, nhưng không biết hôm nay làm thế nào mà uống say đến như vậy. Đến bây giờ bọ họ vẫn chưa hiểu Tạ Ninh là tự nguyện hay bị ép buộc. Dĩ nhiên nhân cách của Cố Hành Chu thì không có gì để chê nhưng không ai có thể đảm bảo một người say rượu có làm ra những điều gì khác không.

Tạ Ninh nhìn chiếc xe rời đi mới xoay người vào cửa biệt thự.

"Tiểu thiếu gia đã về, ăn cơm chưa?"

Khi Tạ Ninh vừa tiến vào huyền quan thì Lý thẩm liền ra đón. Hôm nay Tạ Ninh về trễ hơn thường ngày nên Lý thẩm có chút lo lắng.

Tạ Ninh ngượng ngùng gãi đầu: "Dạ chưa ăn."

Tan học cậu liền đến thư viện, tính toán học xong đi kiếm đồ ăn nhưng sau đó lại bị gọi đi đón Cố Hành Chu nên chưa ăn gì.

"Vậy thím đi làm vài thứ cho tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia lên nghỉ ngơi một chút. Đợi xong thím gọi."

Tạ Ninh gật đầu cảm kích nói: "Cảm ơn thím, phiền thím ạ."

Lý thẩm đang rời đi hơi khựng lại. Trong ấn tượng của bà thì Tạ Ninh đối với mọi người ở Tạ gia cực kỳ khách khí, cho dù là đối với Tạ tiên sinh, Tạ Ninh cũng sẽ nói cảm ơn với hắn. Trên người luôn có một loại lễ phép khách khí cùng xa cách, dường như đối với cậu đây không phải là nhà mà chỉ là khách sạn, đối với mọi thứ cũng như mọi người xung quanh đều không thân cận.

Mà Tạ Ninh lớn lên ở trên núi đã được Tạ gia nhận về ba năm.

"Tiểu thiếu gia."

Tạ Ninh vừa định cất bước lên lầu, bị Lý thẩm phía sau gọi lại.

Tạ Ninh cho rằng Lý thẩm có chuyện gì, xoay người nghi hoặc, "Làm sao vậy ạ?"

Lý thẩm khẽ lắc đầu cười nói: "Lúc nãy cậu chưa về, tiên sinh có gọi hỏi tình huống của cậu, nghe nói cậu chưa về còn có chút lo lắng. Nếu tiểu thiếu gia có thời gian thì gọi lại cho tiên sinh."

Mắt Tạ Ninh khẽ mở to, Tạ Trường Hằng tối qua có việc tạm thời đi công tác nước ngoài, lúc đi là giữa đêm, sáng dậy cậu mới nghe quản gia nói.

Hiện tại ở nước ngoài cũng là rạng sáng cỡ hai ba giờ, còn bên này mới hơn 9 giờ tối, gương mặt nhỏ của Tạ Ninh có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Tạ Trường Hằng sẽ gọi điện hỏi thăm tình huống của cậu.

Tạ Ninh mím môi, "Gọi khi nào vậy ạ?"

Lý thẩm nhìn đồng hồ nói: "Ước chừng một tiếng trước."

Tạ Ninh gật đầu ngoan ngoãn nói: "Cháu biết rồi."

Lúc lên lầu về phòng xong thì Tạ Ninh thay đổi quần áo, đi tắm rồi lấy di động ra, nhìn số điện thoại trên màn hình có chút do dự.

Ngón tay trắng nõn ở trên màn hình không di chuyển, trong lúc nhất thời cảm xúc có chút phức tạp, cậu dám cá cậu sống hai đời chưa từng có ngày nào mà cảm xúc dao động phập phồng như hôm nay.

Nhận thức với tình cảm hôm nay giống như đại hồng thuỷ được khai mở, không ngăn được.

Tạ Ninh nhìn số điện thoại trên màn hình, sợ hãi gọi đi, cậu cùng người cha Tạ Trường Hằng này không biết nói gì với nhau, cũng sợ không khí xấu hổ.

Tạ Ninh mím môi, hít sâu một hơi, theo đó nhấn gọi.

Tiếng chuông từ di động truyền đến, vang vài tiếng đã có người nghe.

Một giọng nói trầm ổn truyền đến, "A Ninh?"

Tạ Ninh nghe xong, như người câm một lúc lâu mới mở miệng nhẹ giọng thì thầm, "Ba."

Tạ Trường Hằng ở phía đối diện nghe xong mỉm cười, "Về nhà rồi sao?"

"Dạ về rồi."

Cha con hai người cứ như vậy mà nói chuyện, việc cậu tưởng tượng không biết nói gì cùng không khí xấu hổ không có phát sinh. Tạ Trường Hẳng cũng không hỏi sao Tạ Ninh về trễ, chỉ nói về sau chú ý an toàn khi về lúc tối.

Tạ Ninh trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, thấp giọng nói: "Con biết rồi."

Cha con hai người nói thêm vài câu rồi mới ngắt điện thoại, lúc này Lý thẩm cũng kêu Tạ Ninh xuống lầu ăn cơm.

Lý thẩm làm canh gà, Tạ Ninh từ chiều đến giờ vẫn không ăn gì, lúc nãy còn không cảm giác được. Hiện tại nhìn bát canh gà hầm, nháy mắt thấy bụng sắp dán vào lưng.

"Cảm ơn thím."

Tạ Ninh ngồi xuống cầm đũa ăn một ngụm mì, Lý thẩm ở một bên nhìn trong chốc lát, "Tiểu thiếu gia, về sau không cần khách khí như thế."

Tạ Ninh ngẩng gương mặt với hai má phình lên nhìn Lý thẩm.

"Thiếu gia, đây là nhà, không cần lúc nào cũng treo câu cảm ơn trên miệng."

Tạ Ninh nhai đồ vật cúi thấp đầu, có chút ngượng ngùng.

Lý thẩm cũng cảm thấy cậu quá khách sáo...

Từ lúc đến gia đình này, Tạ Ninh cùng mọi người duy trì sự xa cách, cho nên lúc mọi người quan tâm cậu thì cậu sẽ cảm thấy ngoài ý muốn cùng không biết làm sao. Cậu không biết làm thế nào xử lý các mối quan hệ, trong nhà này đa phần là trưởng bối. Cậu không biết làm sao ở chung. Cách duy nhất cậu biết là lễ phép một chút, không gây phiền toái cho người khác.

Nhưng dường như tất cả mọi người đều đang chờ cậu gây phiền toái, Tạ Ninh nhín chén canh gà nóng hổi trước mặt, lại nghĩ đến cuộc gọi của Tạ Trường Hằng.

Giống như tất cả đều nói cho cậu biết là trong đầu cậu cho rằng phiền toái thì đối với mọi người không ảnh hưởng gì cả.

Cuối cùng Tạ Ninh gật gật đầu, ăn xong một chén thì đưa chén cho Lý thẩm, "Con muốn thêm một chén nữa."

Tuy nhiên Lý thẩm không nghĩ tiểu thiếu gia nhà mình lại ăn nhiều như vậy, chỉ nấu cho một người ăn, toàn bộ đều ở trong chén Tạ Ninh.

Canh gà thì bột mì là cán bằng tay, nếu Tạ Ninh muốn một chén nữa thì ít nhất phải đợi mười phút.

Mới giây trước còn nói người đừng khách khí, giây sau người muốn ăn mì lại không có.

Lý thẩm: "..."

Lý thẩm sống đến tuổi này cũng chưa gặp qua sự tình xấu hổ như vậy.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí nhà ăn giống như bị ngưng đọng, Tạ Ninh cũng nhìn ra Lý thẩm có chút khó xử. Tạ Ninh chớp chớp mắt: "Nếu không thì ăn thứ khác cũng được?"

Cuối cùng Tạ Ninh lại ăn gà cùng rau dưa sandwich rồi lên lầu.

Tạ Ninh ăn hơi căng bụng. Lý thẩm dường như sợ cậu ăn không đủ, nên làm một bát bằng ba bát, mà chỉ có mình cậu ăn, nếu không ăn hết thì lãng phí.

Bởi vì từ nhỏ bữa đói bữa no, Tạ Ninh trước nay đều không có trải qua việc đồ ăn dư thừa nên cậu không bỏ thừa, mới vừa rồi ở dưới nhà ăn, Tạ Ninh liền đem ba cái bánh sandwich đều ăn hết.

Tạ Ninh ngồi bên cạnh bàn, vuốt cái bụng nhỏ tròn vo, cái miệng hồng hồng thở "phù" một tiếng.

Điện thoại đã gọi, cơm đã ăn no, Tạ Ninh lấy bài tập tự nhiên ra tính toán làm bài để làm cho não hoạt động chút trước khi ngủ.

Nhưng trong lúc vô tình bài thi lúc trước của Cố Hành Chu mà mình làm hỏng hiện ra.

Nhìn ba chữ viết tay ở cột họ tên phía trên bên trái như phượng múa rồng bay, Tạ Ninh nháy mắt đỏ mặt, mấy ký ức vài giờ cách đây giống như máy chiếu hiện lên trong đầu cậu.

Dường như hiện tại nơi bị Cố Hành Chu hôn vẫn còn nóng.

Từng tiếng "Tôi thích cậu" vẫn không ngừng hiện lên.

Tạ Ninh lúc ấy cũng đã xác định lòng mình. Cậu biết mình thích Cố Hành Chu. Lúc ấy hai người hôn hôn, đối phương cũng nói thích mình, vậy hiện tại hai người có tính là đang ở bên nhau không?

Trên TV không phải đều diễn khi hai người ở bên nhau thì mới hôn nhau sao?

Tạ Ninh không tự giác cong khoé miệng, nhìn chằm chằm bài thi vật lý của Cố Hành Chu.

Cũng không biết cậu đã xem trong bao lâu, đột nhiên lắc đầu, thậm chí có yêu đương thì cũng không thể chậm trễ việc học.

Tạ Ninh vội vàng cất bài thi của Cố Hành Chu đi, bắt đầu học tập.

Nhưng vừa học thì câu nói muốn dạy cậu học rồi cùng thi vào một trường của Cố Hành Chu lại hiện lên.

Tức khắc cả người mặt đỏ tai hồng, Tạ Ninh duỗi tay vỗ vỗ khuôn mặt, không thể lại nghĩ nữa.

Cậu thích Cố Hành Chu, nhưng không thể chậm trễ việc học vì yêu.

Tạ Ninh lên tinh thần làm bài tập, chờ kiểm tra đủ khối lượng mỗi ngày mới đi ngủ.

Tuy nhiên cả giấc ngủ này trong mơ đều là Cố Hành Chu.

Sáng sớm ngày hè ánh mặt trời chói chang, gió thổi cái rềm chiếu vào nhà. Khiến cho gian phòng bừng sáng, cho dù ánh sáng lúc 6 giờ thì cũng vẫn loá mắt như cũ.

Mà người đang ngủ say trong phòng lại không nhận ra, thẳng đến gần trưa lúc nóng nhất thì mới che cái trán từ từ tỉnh.

Một đôi mắt đào hoa híp lại, Cố Hành Chu đem tóc mái hất ra sau. Vì say rượu nên thần kinh rất mệt mỏi đầu đau như muốn nứt ra.

Cố Hành Chu trần trụi nửa người, đường cong cơ bắp theo hô hấp lúc lên lúc xuống, quần dài lỏng lẻo, Cố Hành Chu hít sâu một hơi, đỡ đầu ngồi dậy.

Đầu tiên là đem điều hoà chuyển đến mức thấp nhất, ngày hè oi bức, Cố Hành Chu ra khỏi giường lập tức đi tắm.

Chờ tắm xong cả người mới thoải mái đi không ít.

Cố Hành Chu dùng khăn tắm bọc người rồi ra khỏi phòng tắm, vừa định đi lấy quần áo thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Chỉ nghe "bang—" một tiếng.

Phương Uyển một thân quần áo tư trang xa xỉ, dẫm lên dép bông màu trắng đi đến.

Biểu tình của Cố Hành Chu sửng sốt.

Phương Uyển nhìn con trai một cái, tối qua cô trở về nghe chú Chung nói Cố Hành Chu uống rất nhiều, cô cũng đến xem nhưng người ngủ như chết không quấy rầy.

Lúc này nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố Hành Chu cũng chưa nói cái gì. Từ trong túi móc ra mấy tuýp kem bảo hộ da tay đặt lên bàn. Theo đó ánh mắt thâm trường ý vị nhìn Cố Hành Chu rồi bước ra khỏi phòng.

Rốt cuộc trong chốc lát cô còn có hẹn đánh bài.

Cố Hành Chu nhìn tuýp kem dưỡng da tay nữ sĩ Phương Uyển để lại trên bàn. Lúc này biểu tình một lời khó nói hết. Hoá ra mẹ mình ngay từ đầu đã biết anh cầm kem dưỡng da tay.

Cố Hành Chu tiến lên cầm kem dưỡng da tay đặt trên bàn, đều cùng một thương hiệu, chỉ có mùi hương các biệt.

Cố Hành Chu định thời gian này mua thêm mùi khác đưa cho Tạ Ninh nhưng vừa nghĩ đến Tạ Ninh thì động tác đột ngột dừng lại.

Thân ảnh cao lớn của Cố Hành Chu như bị định chú cố định ở trong phòng, đôi mắt đào hoa mở to, những ký ức tối hôm qua giống như cơn bão dũng mãnh ùa về.

Trong lúc nhất thời căn phòng an tĩnh đến mức doạ người, gương mặt tuấn tú của Cố Hành Chu hiện lên sự hoảng loạn thất thố chưa từng có.

Không biết qua bao lâu, Cố Hành Chu giơ tay lau mặt, vành tai hơi phím hồng.

"Đờ mờ."

Cố Hành Chu có chút ảo não đứng tại chỗ, ngày hôm qua anh đã làm cái quỷ gì thế này?

Anh uống quá nhiều rượu, ôm Omega không cho người đi, còn...

Cố Hành Chu hít một hơi thật sâu, có chút hối hận kéo kéo mấy sợi tóc mái.

Bình thường luôn giả vờ lý trí cùng khắc chế thì hôm qua đã hoàn toàn sụp đổ trước mặt Tạ Ninh.

Nhưng anh lại không hối hận chút nào về việc đã hôn Tạ Ninh, nhớ giờ lại nội tâm còn rất vui vẻ.

Thậm chí hiện tại còn có thể nhớ lại cảm xúc lúc hôn hai má trắng nõn của Tạ Ninh, mềm mụp, mỗi lần hôn xuống đều vô cùng thoải mái.

Giờ phút này Cố Hành Chu cảm thấy mình giống như biến thái, không ngừng hồi tưởng lại dư vị tối hôm qua.

"Cố Hành Chu, mày thật sự điên rồi."

Tiếp đó trong lòng Cố Hành Chu xuất hiện một tia cảm xúc phức tạp. Không biết Tạ Ninh bây giờ nghĩ gì, hôm qua lúc anh hôn Omega thì đối phương cũng không thể hiện nhiều chống cự.

Nhưng Cố Hành Chu sợ rằng do mình uống sai nên ký ức không chuẩn xác, vội vàng tìm di động.

Anh vừa tỉnh không lâu nhưng hiện tại đã giữa trưa. Tạ Ninh có thể gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cho anh hỏi rõ quan hệ của cả hai?

Cố Hành Chu ở trong phòng vội vàng tìm kiếm không thấy, cuối cùng mới tìm được di động nằm ở bồn rửa tay.

Di động đã không còn ướt dầm như ngày hôm qua, nhưng chưa được khởi động. Cố Hành Chu tưởng hết pin, kết quả vừa cắm sạc thì có khói trắng toát ra, giống như tự cháy.

Cố Hành Chu: "..."

Tạ Ninh hôm nay dậy sớm đi học, đi ra cửa còn không quên cầm theo kem dưỡng da tay mà Cố Hành Chu cho cậu cùng bóp tiền tiểu vịt vàng bỏ vào cặp sách.

Tạ Ninh tới sớm, đầu tiên để cặp xách trong lớp 12 rồi mới rời khu dạy học ra siêu thị.

Cố Hành Chu ngày đó hẳn là đã đến từ rất sớm để đặt kem dưỡng da tay bằng tiếng Nga đặt sẵn ở trên bàn cậu, cho nên lần này Tạ Ninh cũng tính toán đi sớm đưa ít đồ cho Cố Hành Chu.

Cuối cùng mua rất nhiều socola, cùng loại nước mà Cố Hành Chu mỗi lần chơi bóng rổ đều uống.

Tạ Ninh đi đến lầu 5, đầu tiên nhìn vào bên trong. Có vài người đang ở bên trong học tập. Chỗ ngồi của Cố Hành Chu ở phía sau không có ai.

Tạ Ninh vì không muốn bị phát hiện, khẽ meo meo cong eo, từ cửa sau đi vào lớp một, nhanh chóng đặt socola cùng nước vào trong bàn Cố Hành Chu rồi sau đó xoay đầu giống như chuột nhỏ trong lòng bàn chân có bôi dầu chạy bắn đi.

Sua khi ra khỏi lớp một thì mỉm cười, biểu tình rất thoả mãn.

Cũng không biết Cố Hành Chu nhìn thấy thì sẽ có biểu tình gì.

Toàn bộ sáng nay đều là tự học, tâm tình Tạ Ninh rất tốt, Hạ Dương ở bên cạnh nhìn thấy hỏi, "Có chuyện gì mà cậu vui vẻ thế?"

Tạ Ninh có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Dương, "Tớ nhìn vui vẻ sao?"

Nhìn ánh mắt vô tội của Tạ Ninh chớp chớp, Hạ Dương cũng cười, "Thế này mà còn không phải vui vẻ, miệng cậu luôn treo nụ cười từ lúc sáng đến giờ."

Tạ Ninh chờ sờ gương mặt, có chút ngượng ngùng, "Thật sao?"

Giờ nghỉ giữa tiết, Tạ Ninh lần đầu phá lệ không cùng Hạ Dương đi mua sữa mà khẽ meo meo đi lên lầu năm, ở sau cửa nhìn vào lớp một.

Nhưng mà hàng cuối cùng của lớp một trống không, socola cùng nước Tạ Ninh đặt vào buổi sáng sớm đều không có dấu hiệu bị động vào.

Tạ Ninh không nhịn được có chút mất mát, mím môi. Hẳn là hôm qua Cố Hành chu uống nhiều quá, hôm nay giờ này vẫn chưa đến.

Tạ Ninh lại nhìn chỗ Cố Hành Chu ngồi vài lần, tính toán lát nữa lại đến.

Tạ Ninh về lớp ngồi giải đề, Hạ Dương còn cố ý giúp Tạ Ninh mua sữa bò trở về.

Thấy tâm tình Tạ Ninh không còn tốt như tiết tự học buổi sáng, cố ý cùng Tạ Ninh thảo luận về đồ ăn ở nhà ăn hôm nay.

"Tạ Ninh, giữa trưa hôm nay nhà ăn có sườn xào chua ngọt. Sau khi ăn xong chúng ta đi siêu thị mua lẩu Oden ăn. Nghe nói có loại nước dùng mới, khẳng định ăn ngon."

Như Hạ Dương mong muốn, giữa trưa hai người ăn xong liền qua siêu thị mua hai phần lẩu Oden.

Tạ Ninh đem viên thịt cuối cùng ăn xong liền nói với Hạ Dương, "Hạ Dương, cậu về trước, tớ còn có chút việc."

Giữa trưa Hạ Dương ăn xong có chút buồn ngủ, chỉ muốn trở về đánh một giấc.

Cũng không hỏi nhiều Tạ Ninh đi làm gì, sảng khoái nói: "Được."

Tạ Ninh lại lên lầu 5 lần nữa, nhưng mà chỗ Cố Hành Chu ngồi vẫn không có người. Thậm chí hai Alpha mà cậu gặp tối qua đã tới nhưng Cố Hành Chu vẫn không tới.

Vu Chu cùng Thẩm Tùng cũng mới đến trường học không lâu, vừa nhấc mắt liền thấy ở cửa sau ban nhất Tạ Ninh như một con chuột nhỏ đảo mắt nhìn xung quanh.

Lúc này Tạ Ninh cũng nhìn thấy bọn họ.

Phỏng chừng là tới tìm Cố Hành Chu, Vu Chu đi qua, trên mắt vẫn còn quầng thâm đen, "Là tới tìm Cố ca sao?"

Những lời này tương đương với không hỏi, cơ hồ là mọi người đều có thể nhìn ra Tạ Ninh tới tìm Cố Hành Chu.

Vu Chu có chút khó xử nhìn Tạ Ninh một chút. Cố ca ngày hôm qua ôm Omega trong ngực hôn hôn. Nay lại chơi trò biến mất, nếu hắn không biết nhân phẩm của Cố Hành Chu thì hiện tại sẽ không nhịn được mắng vài câu.

Tôi nhổ vào! Tra nam! Lừa đảo tình cảm! Không có lương tâm.

Vu Chu nhìn biểu tình mất mát của Tạ Ninh, nhất thời có chút khó nói, "Cố ca ngày hôm qua uống nhiều quá, khả năng đến trễ. Chờ lát cậu ấy tới thì tôi sẽ tới lớp 12 nói cho cậu."

Người không tới Tạ Ninh cũng không có khả năng luôn ở lớp một chờ. Ngoan ngoãn gật đầu, xoay người rời đi, bóng lưng tràn ngập mất mát.

Phỏng chừng những thứ trên bàn Cố Hành Chu là do Tạ Ninh đưa.

Vu Chu có chút không dành lòng, đây là chuyện gì chứ?

Tạ Ninh biểu tình mất mát trở về, lấy di động ra nhìn WeChat Cố Hành Chu, do dự trong chốc lát.

[Tạ Ninh: Có đó không?]

[Tạ Ninh: Hôm nay cậu không tới trường học sao?]

Tin nhắn đã gửi đi, đối phương vẫn không có hồi âm.

Lớp học liền bắt đầu, Tạ Ninh đem điện thoại bỏ vào hộc bàn, tính toán học xong lại xem.

Nhưng mà tan lớp tràn đầy chờ mong mở WeChat, thấy hai tin nhắn gửi đi vẫn không nhận được hồi âm.

Cả buổi chiều Tạ Ninh đợi phản hồi WeChat từ Cố Hành Chu mà đối phương vẫn không có tin tức. Mà Alpha ở lớp một đã nói nếu Cố Hành Chu tới thì sẽ tới nói cho cậu nhưng cũng không thấy tới.

Tạ Ninh choáng váng trong giây át. Cố Hành chu ngày hôm qua nói thích mình, không phải là lừa cậu chứ...

Nghĩ nghĩ trong lòng Tạ Ninh đột nhiên có chút uỷ khuất. Cố Hành Chu sẽ không phải dạng người hôn người ta xong liền không nhận.

Rốt cuộc hôm qua anh ta uống say, cái gì đều có thể không nhận.

Mãi đến khi tan học vẫn không nhận được tin tức nào, Tạ Ninh mang balo ra khỏi phòng, cả người nặng nề buồn bực.

Khi đến cổng trường thì phát hiện có rất nhiều học sinh tụ tập ở ngoài cổng, cực kỳ ồn ào, chặn hết lối ra.

Không ít người nhìn cái gì đó, theo sau là thì thầm nói nhỏ với biểu tình kinh ngạc.

Tạ Ninh nghi hoặc, chẳng lẽ cổng trường xảy ra tai nạn xe cộ?

Tạ Ninh đi đến bên cạnh đám người nhìn, liếc mắt một cái liền ngây ngẩn.

Chỉ thấy ở giữa đám đông có một thân ảnh cao lớn.

Người nọ mặt như ngọc, giống như thiên thần hạ phàm, trong cánh tay rắn chắc ôm một bó hoa tươi, dáng người thẳng tắp đứng giữa đám người, làm người ta không rời mắt được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.