Làm nũng?!! Trời đất chứng giám!
Cậu trốn còn không kịp, sao có thể cùng anh ta làm nũng?
Anh ta có bị gì không thế?
Nhìn thấy cậu không nói lời nào, Cố Tinh Châu thì thầm: "Cậu đang nghĩ gì?"
Tạ Ninh bất mãn nói: "Chừng nào thì cậu mới để tôi đi?"
Cố Tinh Châu nhướng mày: "Cậu không muốn ở cùng với tôi?"
Giọng nói nghe mùi chua, Cố Tinh Châu sửng sốt với những gì mình vừa nói. Sao chính mình lại có thể biến thành như này!
Tạ Ninh cũng nghe ra sự lên giọng của Cố Tinh Châu. Cho rằng đối phương đối với mình có chút bất mãn, liền nói: "Cậu chậm trễ tôi ăn cơm."
"..."
Tiết thể dục là tiết cuối của buổi sáng, Tạ Ninh rũ đầu vừa lúc nhìn thoáng đồng hồ có giá trị lớn trên cổ tay cường tráng của Cố Tinh Châu.
Còn có năm phút là tan học, đại quân trong trường không thể coi thường, vừa nghe ăn cơm, thì giống như toàn dân chạy marathon. Nếu cậu đến chậm, liền phải đợi rất lâu.
Hiện tại Cố Tinh Châu chặn cậu ở chỗ này. Còn không phải là chậm trễ cậu ăn cơm sao?
Cố Tinh Châu lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách với đối phương, sắc mặt so với ban nãy ngưng trọng hơn không ít.
Sương quai hàm khép chặt, đôi mắt đào hoa không còn vẻ vui đùa, lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn Tạ Ninh có chút phức tạp.
Giọng nói lãnh đạm: "Nói cho tôi biết nhãn hiệu nước hoa, tôi để cậu đi."
"Thật sự?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-hao-mon-phao-hoi-o/2828883/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.