Khi Tạ Ninh về lớp, vừa ngồi xuống thì Hạ Dương đã đưa vở ghi chép qua. 
"Tạ Ninh cầm lấy chép đi. Tớ đã chép hết lại kiến thức của lớp vừa rồi." 
Tạ Ninh nhìn Hạ Dương một cách cảm kích, đôi mắt đen đầy chân thành: "Cảm ơn." 
Hạ Dương đỏ mặt, gãi đầu nói: "Khách sáo cái gì, he he." 
Tạ Ninh cẩn thận chăm chú nghe giảng các lớp buổi chiều, so sánh với lớp vật lý có thể nói là gió yên biển lặng. 
Tan học, Tạ Ninh dẫm lên ánh chiều tà đang dần xuống núi ra cổng. 
Nhưng nhìn quanh một vòng hồi lâu cũng không nhìn thấy chiếc xe xa xỉ không có tay nắm của Tạ gia đâu. 
Tạ Ninh nhìn chằm chằm xung quanh xác nhận lần nữa. 
Xe đón cậu quả thật không có tới. 
Không khỏi sinh ra nghi hoặc. 
Chuyển ba lo từ phía sau lưng đến trước ngực, lấy điện thoại từ trong túi ra. 
Ấn vào màn hình, có vài cuộc gọi nhỡ với biểu tượng màu đỏ hiện lên. 
Tạ Ninh có chút vụng về sử dụng di động, ngón tay trắng nõn chạm trên màn hình rồi lâu mới gọi lại được cho đối phương. 
Chuông điện thoại từ ống nghe truyền tới, vang lên vài tiếng đã có người bắt. 
"Xin lỗi tiểu thiếu gia, xe ở trên đường bị người ta tông đuôi, tôi còn đang đợi cảnh sát xử lý, khả năng hôm nay không có khả năng đón cậu." 
Âm thanh nghẹn ngào từ đầu kia điện thoại truyền đến. 
Có nhiều tạp âm còn có tiếng chửi rủa. Có thể tưởng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-hao-mon-phao-hoi-o/2828879/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.