Chương trước
Chương sau
Phó Hoài Yến nghe xong không khỏi thán phục, vận khí của Cố Dư Bạch thật quá tốt đi. Rất nhiều chuyện may mắn đều tự tìm đến trong khi hắn không cần làm gì cả.

Vậy nên, dù hiện tại Cố Dư Bạch không có mạnh như trong kịch bản gốc, nhưng cũng không thể coi thường hắn ta được.

"Anh đã an bài người chuẩn bị thu mua Zerio Pharmaceuticals. Thời gian còn sớm, từ giờ đến lúc diễn ra sự việc cũng còn nửa năm nữa. Bây giờ anh đã biết trước được nhiều việc, tất nhiên sẽ không để yên cho nó xảy ra mà từ từ lên biện pháp phòng sẵn trước.

Huống hồ, em cũng đã nói qua, nếu dựa theo kịch bản nguyên tác thì giờ anh có khả năng đã sớm hẹo rồi. Hiện tại, anh sống được ngày nào hay ngày đó, do đó anh phải làm nhiều việc tốt, cứu nhiều người hơn. Để không uổng phí mạng sống này!

Về chuyện Zerio Pharmaceuticals, anh không quan tâm đến lợi nhuận hay quyền lực. Chỉ mong có nhiều người an toàn sống sót qua cơn đại dịch này mà thôi."

Tô Vãn Kiều trong lòng phức tạp, cảm thấy mình quả nhiên không nhìn nhầm người. Quyết định giúp đỡ Phó Hoài Yến là vô cùng đúng đắn.

【 Trong kịch bản nguyên tác, Phó Hoài Yến là một thương nhân rất chú trọng đến lợi ích. Đúng chuẩn kiểu nhà tư bản vô tình.

Bất quá, hiện tại mọi thứ đều thay đổi. Từ nhân vật phản diện nay đã biến thành người tốt. Anh có tấm lòng thiện tâm như vậy là điều em nằm mơ cũng không ngờ tới được a!】

"..."

Ơ kìa… Anh vốn dĩ rất thiện tâm được không.

Vợ yêu nói gì kì thế, làm như bình thường anh ác lắm hay gì.

Phó Hoài Yến cảm thấy Tô Vãn Kiều nhất định là có hiểu lầm gì về mình rồi, nên mới có suy nghĩ đó. Anh cảm thấy mình cần giải thích một chút cho vợ yêu hiểu.

" Kiều Kiều, kỳ thật ‌anh vẫn luôn có điểm mấu chốt của mình. Rất nhiều việc dù lợi nhuận có lớn thế nào, nhưng nếu trái với nguyên tắc thì anh cũng tuyệt đối không làm."

Tô Vãn Kiều căn bản không tin.

【 Chuyện của Trương Vạn Hào, em thấy anh cũng đâu có nguyên tắc lắm đâu. Việc nên làm và không nên làm, anh đều làm hết. Nguyên tắc của anh chỉ nhỏ như thế này thôi.】

Nói xong, nàng dùng ngón tay trắng nõn thon dài của mình, chỉ ra khoảng cách nhỏ như hạt gạo.

"...."

Phó Hoài Yến xấu hổ.

Kỳ thật, anh hoàn toàn có thể dùng số tiền từ Trương Vạn Hào để đầu tư vào việc nghiên cứu vắc-xin cùng thuốc điều trị.

Nếu rau hẹ tới mùa mà không cắt sẽ bị người khác cắt mất. Dù không có Cố Dư Bạch, có lẽ sẽ có người khác đi chiếm tiện nghi này.

Mà số tiền đó để mình cầm. Anh có thể dùng để phục vụ quốc gia, dân tộc, đưa vào nghiên cứu và điều trị virus FA1.

Chắc chắn có ý nghĩa hơn nhiều so với việc để số tiền đó rơi vào tay người khác. Vì vậy, dù có làm lại, anh vẫn không thể từ bỏ chuyện này.

"Kiều Kiều, em biết vắc xin nghiên cứu cần bao nhiêu tiền không? Hơn nữa, lần này anh không chỉ nghiên cứu vắc-xin, mà còn nghiên cứu thuốc điều trị hiệu quả, sản xuất dụng cụ y tế phòng chống bệnh truyền nhiễm, có thể sẽ xây bệnh viện nữa, rất nhiều việc cần làm.

Hàng trăm tỷ cũng không đủ dùng, nên số tiền này thực sự là không có gì hổ thẹn

Nếu có cơ hội như vậy, em nhất định phải ngay lập tức nói cho anh, để anh sớm đi thu hoạch.

Tranh thủ thời gian cầm tiền tới tay để lấy tiền đó đem đi đầu tư nghiên cứu."

Tô Vãn Kiều lại một lần nữa bị sốc.

Nàng quá khiếp sợ đi!

Chồng của nàng sao mà… sao mà có thể có tấm lòng bát ái đến vậy.

Kỳ thật ở kiếp trước, Cố Dư Bạch kiếm được rất nhiều tiền từ vắc-xin, ít nhất là cũng phải ngàn tỷ trở lên. Vì tập đoàn của hắn ta gần như độc quyền vắc-xin trong giai đoạn đầu.

Về sau, do có sự can thiệp đặc biệt, các công ty khác mới có thể sản xuất. Bất quá giá cả vắc-xin rất đắt mà nhu cầu lại rất lớn, hầu như các quốc gia trên toàn thế giới đều cho tiêm chủng toàn dân.

Thực sự là kiếm được rất nhiều tiền từ dịch bệnh a.

Đến lượt Phó Hoài Yến thì khác. Anh không xem trọng lợi ích và sự được mất, muốn tiêu nhiều tiền hơn để cứu sống được nhiều người hơn. Phải biết rằng, nếu bắt đầu chuẩn bị cho dịch bệnh từ bây giờ, chi phí đầu tư sẽ rất lớn.

Anh không quan tâm đến việc có kiếm được tiền hay không, chỉ quan tâm đến việc có thể cứu được nhiều người hơn hay không mà thôi!

Trong thời đại coi trọng vật chất như bây giờ, người có tấm lòng nhân hậu như vậy còn được mấy người!

Làm sao không khiến người ta cảm động cho được.

Tô Vãn Kiều cũng là trong lòng cảm khái vô cùng.

"Bây giờ em không nhớ ra, đợi đến khi tình tiết xảy ra, em sẽ nhắc anh."

【 Haiz~ Cũng không phải không biết, mà là hiện tại có rất ‌tình tiết đã được cải biến. Dù có nói ra cũng không chắc sẽ xảy ra.

Bất quá lấy nam nữ chính làm quy luật, nếu tình cảm bọn hắn không hòa thuận, có thể sẽ xuất hiện kỳ ngộ mới.】

Hai người tựa vai vào nhau, trong lòng càng thêm kiên định với mục tiêu tương lai. Dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không làm khó được họ.

Bên kia, Giang Nhược Ninh lại một lần nữa đi tìm đến Lệ Bỉnh Uyên.

Nhưng mới vừa đến cửa đã bị lễ tân của tập đoàn cự tuyệt không cho vào. Bất quá lần này Giang Nhược Ninh không cam lòng, quyết tâm gặp bằng được Lệ Bỉnh Uyên.

Không gặp không về!

Hơn nửa tháng gần đây, đối phương đột nhiên không còn liên lạc với nàng nữa. Ban đầu, nàng rất tự tin vào mị lực bản thân, nhưng bây giờ nàng lại có chút không xác định.

Vậy nên hôm nay, bằng mọi giá nàng phải gặp được Lệ Bỉnh Uyên, muốn thử thăm dò xem ý Lệ tổng thế nào.

Sau đó nàng như bị dội một gáo nước lạnh. Mới nửa tháng không gặp thôi mà nàng ngay đến cả tư cách gặp Lệ Bỉnh Uyên cũng không có!

Cái quái gì đang diễn ra thế này! Lệ Bỉnh Uyên rốt cuộc là bị làm sao vậy!!!

Có gì thì phải nó cho rõ ràng chứ! Đột nhiên mất tăm mất tích, chơi trò không liên lạc rồi không thèm để ý đến nàng luôn. Đến gặp mặt cũng từ chối! Nàng không hiểu a!

Giang Nhược Ninh rất tự tin vào sức hút của bản thân, nàng nghĩ một hồi vẫn không tìm ra vấn đề nằm ở đâu.

Vẫn là nên gặp trực tiếp, ba mặt một lời hỏi cho rõ ràng. Cái đùi thơm thế này không thể nói bỏ là bỏ được.

"Ngại quá, làm phiền ngươi có thể chuyển máy lên văn phòng Lệ tổng giúp ta được không? Ta thực sự có việc gấp cần gặp Lệ tổng."

Nhân viên lễ tân thấy giọng nói nàng quá đỗi tha thiết, cũng thật sự nghĩ rằng nàng có chuyện quan trọng cần tìm Lệ tổng.

Sau khi đem điện thoại kết nối lên văn phòng tập đoàn, thư ký nói Lệ tổng đang họp, bảo Giang tiểu thư ngồi đợi.

Giang Nhược Ninh chờ đến hơn hai tiếng đồng hồ. Trong lúc đó Cố Dư Bạch gọi cho nàng mười sáu cuộc, nàng đều không tiếp, giả bộ như không thấy.

Cuối cùng mới đợi được thư ký nhắn rằng Lệ tổng bảo nàng lên.

Giang Nhược Ninh cử động đôi chân tê cứng của mình, vui mừng đi theo thư ký lên tầng cao nhất của toà nhà.

Vừa bước vào cửa, mặt nàng lập tức tái nhợt.

Lệ tổng nào có họp hành gì! Có một nữ nhân xinh đẹp mặc áo da đen gợi cảm, đang ngồi chễnh chệ trên đùi hắn kìa!

Không nhìn lầm, chính là đang ngồi trên đùi hắn ta.

Hơn nữa, đôi tay còn ôm lấy cổ của hắn.

Phó Thanh Thù nhướng mày, chả buồn ngước mắt lên nhìn Giang Nhược Ninh vừa bước vào.

Chỉ bấm nút công tắc trên tay, kẹp kích điện trên người Lệ Bỉnh Uyên phát ra tiếng kêu ù ù.

Lệ Bỉnh Uyên cảm giác toàn thân kịch liệt run lên một cái. Hắn mặt ngoài nhìn bình tĩnh thế thôi, nhưng nếu nhìn kỹ, hai tai hắn đã đỏ như đổ máu.

Phó Thanh Thù cười khẩy.

Nữ chính đứng cạnh nhìn xem, cảm giác càng kích thích hơn! Nàng càng muốn trêu đùa Lệ Bỉnh Uyên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.