Phó Thanh Thù hài lòng cười trước phản ứng của hắn ta. Lệ Bỉnh Uyên trông vẫn còn hơi ngượng ngùng, có thể là vì làm M còn chưa quen lắm.
Bất quá không sao. Một lần không quen thì nàng sẽ làm thêm lần thứ hai, thứ ba. Kiểu gì cũng sẽ quen dần thôi.
Sau này, nàng chỉ cần điều giáo nhiều hơn, sớm muộn gì cũng sẽ quen.
Trong lòng Lệ Bỉnh Uyên chắc hẳn đang rất khao khát, hy vọng có người giúp hắn ta gây thêm đau đớn, giải tỏa áp lực cùng nội tâm đau khổ trong lòng.
Một người luôn không hạnh phúc, luôn đấu tranh trong sự mơ hồ. Hắn ta không tự mình tìm được cách giải thoát, chỉ có thể thông qua sự giúp đỡ của người khác mới có thể giảm bớt thống khổ mà hắn đang kiềm chế.
Lệ Bỉnh Uyên trước đây vốn không biết làm thế nào để giải tỏa áp lực này. Nhưng hiện tại, ngay trong khoảnh khắc này, khi nhìn thấy Phó Thanh Thù, hắn ta đột nhiên hiểu ra.
Hắn biết mình muốn gì!
Nhưng khi tỉnh táo lại có chút xấu hổ.
"Không...."
Phó Thanh Thù nhẹ nhàng an ủi hắn: "Không cần ngại, nói ra một cách dũng cảm mới là đứa trẻ ngoan. Bây giờ hãy thật lòng nói cho ta biết, ngươi thích ta đối xử với ngươi như thế này không?"
Nói xong, móng tay thon dài của nàng nhẹ nhàng cào cổ Lệ Bỉnh Uyên. Đầu móng tay sắc nhọn tạo ra cảm giác đau nhói, làn da trắng nõn nhanh chóng hiện lên dấu vết đỏ bừng.
Cảm giác rất đau, rất nhói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-hao-mon-dai-my-nhan-ta-bi-ca-nha-phan-dien-nghe-duoc-tieng-long/3576332/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.