Chương trước
Chương sau
Phó Mây Kỳ vội vã xua tay.

"Không phải xúc động. Ta có thể! Nếu không làm diễn viên thì quay về gia đình cũng không phải không thể, nhưng dù có kết hôn thì ta vẫn muốn có không gian và tự do riêng.

Nếu không muốn ta tiếp tục sự nghiệp diễn viên, thì ta sẽ kinh doanh, chủ yếu tập trung vào vợ và con. Câu trả lời này có làm nàng hài lòng không?"

Lần này, Lâm Thi Hoa càng thêm kinh ngạc, nàng suýt nữa theo phản xạ mà đồng ý, nhưng lý trí đã giúp nàng tỉnh táo lại.

Nàng thật sự động tâm! Rất động tâm! Phi thường động tâm a!

Phó Mây Kỳ người nam nhân này thực sự quá tốt rồi.

Nàng cũng không có thật sự muốn hắn phải làm thế, nàng chỉ hỏi để xem hắn tỏ thái độ như thế nào. Vì nàng cần là một người chồng thực sự quý trọng mình.

Những người đàn ông khác mặc dù dẻo miệng, ngoài miệng thì nói dễ nghe lắm, nhưng đơn giản chỉ là muốn gạt lấy tài sản cùng sự nghiệp của nàng mà thôi. Hoàn toàn không đặt tâm tư vào vợ con.

Họ chỉ muốn thông qua hôn nhân để đạt được địa vị và gia tăng tài sản.

Lâm Thi Hoa căn bản không muốn tìm dạng người như vậy.

Nhưng hiện tại nàng đã gặp được người thích hợp.

Người đàn ông này chính là mẫu người chồng tốt trong tưởng tượng của mình.

Chẳng qua, dù thích đến mấy cũng cần phải quan sát một thời gian. Hôn nhân không phải trò đùa con trẻ, cũng không thể tùy tiện liền gật đầu đáp ứng được.

Họ mới quen nhau ngoài đời được một ngày thôi.

Dù rất hiểu nhau cũng không thể qua loa hấp tấp như vậy.

Lâm Thi Hoa rất thưởng thức xuất thân Phó Mây Kỳ. Phó gia cũng là hào môn quốc tế, có thể nói là môn đăng hộ đối với Lâm gia, không cần lo lắng về sự chênh lệch địa vị.

Vì Phó Mây Kỳ có xuất thân tốt nên không cần lo lắng hắn là người "trèo cao".

Suy nghĩ một hồi, nàng nghiêm túc đáp: "Phó Mây Kỳ, ngươi thật sự rất tốt, ta rất quý trọng ngươi! Hy vọng trong những ngày sau này, ta sẽ thấy được nhiều ưu điểm của ngươi hơn."

Phó Mây Kỳ mỉm cười gật đầu: "Được."

Ngày hôm sau, Phó gia cũng rất ngạc nhiên về tốc độ phát triển của Phó Mây Kỳ và Lâm Thi Hoa.

Hai người họ chỉ quen nhau một ngày mà như đã quen nhau nhiều năm vậy. Trước đây còn là người dân nước lã với nhau, giờ thì như keo sơn vậy, mười phần thân thiết.

Chắc chắn là do một đêm kia!

Có thể họ thực sự đã ở cùng nhau tối đó!

Phó Diệc Sơ cũng rất khiếp sợ. Hắn có chút không tin được nhị ca mình đã nhanh chóng "ôm" được đại gia.

Tốc độ này cũng quá nhanh rồi a!

Xem ra nếu cứ tiếp tục thế này, kịch bản có thể sẽ thay đổi toàn bộ.

Mấy ngày nay, Lâm Thi Hoa đã từ chối toàn bộ lời mời cùng bữa tiệc của các tập đoàn khác. Chỉ tham gia đúng một buổi tiệc thương mại bản địa.

Thời gian còn lại, nàng đều dành toàn bộ cho Phó Mây Kỳ và Phó Hoài Yến đến thăm nhà máy, kho hàng, các dây chuyền sản xuất cùng các cơ sở thí nghiệm.

Các tập đoàn khác muốn ăn một chén cháo, húp một bát canh nhưng hoàn toàn không có cơ hội.

Bọn hắn chỉ có thể ngấm ngầm căm hận Phó Mây Kỳ lần này bò lên giường Lâm tổng thành công. Thật không ngờ Phó gia lại dùng mỹ nam kế, thật là hạ lưu! Đáng chết!

Phó Hoài Yến không quan tâm hai người họ có mối quan hệ gì, dù sao chỉ cần Phó Mây Kỳ không làm chuyện gì phạm pháp. Tất cả mọi hành động đều dựa trên pháp luật mà làm việc, hắn sẽ không can thiệp vào.

Trước mắt, tình hình phát triển vẫn ổn.

Hắn nhìn ra, không lâu nữa Phó gia có thể sẽ có chuyện vui. Ngay khi mối quan hệ giữa Phó Mây Kỳ và Lâm Thi Hoa ngày càng tốt đẹp, Cố Dư Bạch cũng dựa theo kịch bản mà xuất hiện. Bất quá hắn đến có chút muộn.

Dù xuất hiện muộn nhưng phương thức ra sân vô cùng dụng tâm. Trước đó đã nghe nói Lâm tổng thích "nam sắc", Cố Dư Bạch đặc biệt từ trang phục đến phong cách đều thể hiện thân hình một cách hoàn hảo, đem các ưu điểm phát huy vô cùng tinh tế.

Trong lúc Phó Mây Kỳ và Lâm Thi Hoa đang ăn cơm, hắn ta đến nhà hàng giả làm nhân viên phục vụ chơi đàn piano.

Lại còn chơi bản nhạc 《 Dream Wedding 》mà Lâm Thi Hoa rất thích nghe nữa chứ.

Điều này làm Phó Mây Kỳ tức điên.

Nếu g.i.ế.c người không phạm pháp, hắn có lẽ đã g.i.ế.c Cố Dư Bạch cả trăm nghìn lần.

Người đàn ông này thật sự không tuân thủ nam đức, rõ ràng có bạn gái mà còn đến câu dẫn Lâm Thi Hoa.

Khổ nỗi Cố Dư Bạch chơi đàn rất hay, Lâm Thi Hoa lộ rõ vẻ tán thưởng.

Phó Mây Kỳ lập tức liền không vui, cảm giác như ăn mấy cân chanh, từ trong ra ngoài đều ăn dấm.

Hắn ghen rồi nha!

Điều đáng tiếc là hắn không biết chơi piano. Nếu đổi thành những môn trong kịch bản như trượt tuyết, golf thì may ra hắn còn biết chút ít, có thể tham gia.

Nhưng kịch bản không thiết lập cho hắn vai người biết chơi piano.

Những thiết lập tốt như vậy, dĩ nhiên phải dành cho nam chính, nếu không hắn làm sao có đủ vốn liếng để đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt được.

Phó Mây Kỳ rất tức giận, cũng rất lo lắng. Hắn lo sợ rằng Lâm Thi Hoa sẽ không khống chế được bản thân, sẽ vì kịch bản mà đi thích Cố Dư Bạch.

Hắn đã tận mắt chứng kiến sức mạnh đáng sợ của kịch bản rồi. Bởi vì chỉ cần chính mình đụng phải nữ chính, khả năng làm việc sẽ chểnh mảng và làm ra những hành động không hợp lẽ thường.

Càng đáng sợ hơn là Lâm Thi Hoa căn bản không biết kịch bản là gì. Nàng hoàn toàn không biết gì về Cố Dư Bạch, Phó Mây Kỳ càng sợ nàng bị hào quang nam chính ảnh hưởng hơn.

Vậy nên có thể nói, bữa cơm này hắn ăn hết sức thống khổ. Ngậm đắng nuốt cay kiên trì ăn cho xong bữa cơm này.

Sau khi ăn xong, tưởng chừng như đã kết thúc. Bất ngờ Lâm Thi Hoa nói nhỏ với hắn một câu càng làm tim hắn vỡ vụn.

"Mây Kỳ, người kia chơi piano hay quá, chúng ta qua chào hỏi đi."

Lúc này, ruột gan tâm can của Phó Mây Kỳ đều tan nát thành từng mảnh nhỏ.

Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được yêu mà không được là cảm giác như thế nào rồi.

Đúng vậy, hắn yêu Lâm Thi Hoa, hoàn toàn không thể trơ mắt nhìn người mình yêu bị Cố Dư Bạch thu hút được, trái tim của hắn thực sự rất đau.

Lâm Thi Hoa không hiểu chuyện gì xảy ra, nàng cũng không suy nghĩ nhiều.

Đơn giản là thấy nhân viên phục vụ đó chơi đàn hay, nàng rất thích nghe. Định đi qua chào hỏi chút rồi tip cho hắn, vì ở Hồng Kông nàng hay có thói quen cho tiền tip.

Bất quá vừa quay đầu nhìn lại, liền thấy Phó Mây Kỳ đột nhiên đau đớn ôm ngực.

"A, không được! Không được rồi! Ta có chút không ổn! Thi Hoa mau đưa ta đến bệnh viện đi."

"Ngươi làm sao vậy, Mây Kỳ! Đừng doạ ta sợ a."

Một trận hỗn loạn, Lâm Thi Hoa vội bảo vệ sĩ đưa Phó Mây Kỳ đến bệnh viện gần nhất.

Sau một loạt kiểm tra toàn diện.

Phát hiện hắn hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì hết!

"...."

Nhờ vậy mà chuyện ở nhà ăn xem như bỏ qua, mục đích hắn đã đạt được, không cho Lâm Thi Hoa và Cố Dư Bạch gặp nhau.

Mà Lâm Thi Hoa cũng không trách hắn, chỉ nghĩ rằng Phó Mây Kỳ thực sự không khỏe trong người mà thôi. Dù sao lúc đó mặt hắn đau đến mức tái nhợt, mồ hôi lạnh ướt đẫm, hoàn toàn không giống giả vờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.