Nhìn thấy Phó Diệc Sơ cùng thuộc hạ của hắn mang theo nhiều lễ vật đến như vậy, Tô Vãn Kiều rất kinh ngạc.
Tổng cộng có mười mấy thùng trái cây, bảy tám hộp bánh kẹo được đóng gói tinh xảo, còn có hộp rượu và và ti tỉ hộp hàng hiệu khác, đếm sơ qua cũng khoảng hai ba mươi món.
"Đại tẩu, ta đến đây để tặng quà và chúc Tết sớm!"
"...."
Giờ mới tháng mấy mà đòi chúc tết vậy trời!
Tô Vãn Kiều thực sự hoài nghi, liệu não của Phó Diệc Sơ có phải ngày càng chuyển biến xấu rồi không.
Bây giờ đến tết vẫn còn ba tháng nữa mà.
"Lão tam, ngươi thế này cũng sớm quá rồi đi?"
Phó Diệc Sơ nghiêm nghị nói: "Sớm còn hơn muộn, đây là tấm lòng của đệ, đại tẩu nhất định phải nhận lấy."
Tô Vãn Kiều bất đắc dĩ: "Vậy được rồi, lễ vật ta đã nhận. Nhưng hôm nay ngươi đến không chỉ để tặng quà không thôi phải không? Bình thường không có chuyện gì thì ngươi đã không đến đây, nói đi lần này là có việc gì sao?"
"Đúng là có chút chuyện."
Phó Diệc Sơ có chút không biết phải làm sao để mở miệng.
Chẳng lẽ nói cho tẩu tẩu là ta biết được suy nghĩ của ngươi a?
Khẳng định sẽ dọa đối phương sợ c.h.ế.t khiếp.
Hơn nữa, trước kia bọn họ cũng không biết đại tẩu nghĩ gì. Giờ đột nhiên để đại tẩu phát hiện suy nghĩ của mình bị người khác biết, chắc chắn sẽ thấy rất xấu hổ.
Cho nên trong lúc nhất thời không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-hao-mon-dai-my-nhan-ta-bi-ca-nha-phan-dien-nghe-duoc-tieng-long/3576288/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.