Chương trước
Chương sau
Mọi người cũng không ngờ Thẩm Tiêu sẽ đột nhiên đem bánh kem của chính mình đạp đổ trước mặt biết bao nhiêu quan khách, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người.

Đây không đơn giản chỉ là đá đổ bánh kem, hành động như vậy chính là đánh thẳng vào mặt Lê lão gia tử.

Nhưng ngẫm lại thì Lê lão này cũng thật quá đáng, sinh nhật của người khác, một ông già tự dưng lại muốn biến bản thân thành đồng chủ nhân, còn định đi lên cắt bánh kem, cũng khó trách vì sao Thẩm Tiêu lại nổi giận.

Ở đây có rất nhiều người trước đây đều không ưng tác phong hành sự của Thẩm Tiêu, cảm thấy kẻ này quá kiêu ngạo, không coi ai ra gì, nhưng hành động của hắn hôm nay lại làm cho người vây xem có chút hả hê.

Tư Đồ Dật là người đầu tiên vỗ tay hoan hô "Biểu diễn thật xuất sắc, Thẩm tổng, lại thêm một màn nữa xem!"

Tư Đồ Dật hô hào như vậy, mấy vị lão tổng có giao tình cùng với Thẩm Tiêu ở xung quanh cũng bắt đầu huýt sáo cười vang, làm cho quần chúng buôn dưa ồn ào náo nhiệt theo.

Cũng chỉ có Lê Viễn Huy cùng Lê lão gia ngồi ở phía trước là xanh mét mặt mày.

Hôm nay Lê lão vốn định cậy già lên mặt, phô trương thanh thế ở bên này một chuyến, có ngờ đâu tên bệnh xà tinh Thẩm Tiêu thế nhưng không cho ông ta chút thể diện, không chỉ vậy, hắn còn đem mặt mũi của Lê gia trực tiếp đạp dưới lòng bàn chân.

Lê Viễn Huy rất muốn sinh sự, nhưng lại bị Lê lão gia tử đè lại "Người làm đại sự, trước tiên phải biết nhịn."

Lê Viễn Huy khẽ cắn môi, hung hăng mà trừng mắt nhìn Thẩm Tiêu đang đứng ở trên đài.

Thẩm Du là ngồi gần đó nhất, vừa rồi cũng bị một màn này doạ cho ngây người, lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, nghe được mọi người ồn ào cổ vũ, cô thực sự sợ Thẩm Tiêu nhất thời hưng phấn lại làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.

Thẩm Du vội vàng đứng dậy, chạy đến bên cạnh hắn rồi nhẹ giọng nói "Anh, yến hội cũng sắp xong rồi, đi lên lầu đi, em múa cho anh xem. Có được không?"

Thẩm Tiêu hai mắt sáng ngời, hắn nhướng mày, sau đó hướng tới quan khách ngồi bên dưới mà nói "Biểu diễn ngẫu hứng chỉ đến đây thôi, tôi còn có chút việc riêng cần xử lý, xin lỗi không tiếp tục được."

Nói xong, hắn cũng mặc kệ những người khác trố mắt kinh ngạc, liền dắt tay Thẩm Du bỏ đi.

Mấy vị lão tổng ở đây quả thực lần đầu tiên trong đời mới thấy được chủ tiệc nào như hắn vậy, cư nhiên bỏ lại khách khứa mà cáo lui trước.

"Đây còn không phải là tác phong thường ngày của Thẩm tổng sao, có cái gì hiếm lạ đâu?" Tư Đồ Dật thản nhiên nói, lại bưng ly rượu lên cạn ly cùng Khúc tổng "Nghe nói Khúc tổng gần đây sắp thu được khu thành Đông vào tay rồi nhỉ?"

"Không ngờ Tư Đồ tổng tin tức linh thông như vậy."

***

Thẩm Tiêu nắm tay Thẩm Du, một đường dắt thẳng lên lầu, phòng khách nằm ở lầu ba thực rộng, cô còn cẩn thận tỉ mỉ dựng nên một ít phong cảnh làm nền.

Thẩm Tiêu nhìn thoáng qua, có chút ngoài ý muốn "Dụng tâm như vậy?"

Thẩm Du cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn rồi mới hỏi "Lúc nãy giận lắm có phải không?"

Thẩm Tiêu nhìn vào mắt cô.

"Không sao, hiện tại người tức giận chính là bọn họ."

"Anh như vậy dễ đắc tội với người khác lắm." Cô lo lắng mà nói.

"Số người mà anh đắc tội còn ít sao? Đừng lo lắng, anh của em rất lợi hại, không sợ đám người đó."

Thẩm Du thở dài, buông tay hắn ra, chỉ vào sô-pha rồi nói "Anh ngồi kia đi, em đi thay quần áo."

Thẩm Tiêu lại ôm eo cô, cúi đầu hôn hôn lên trán, có chút không nỡ buông tay "Cứ thế này là được rồi."

Thẩm Du dậm chân "Không được, anh buông em ra, người ta chuẩn bị cả nửa tháng trời!"

Nghiêm túc tập luyện nửa tháng, làm sao có thể nói không múa liền không múa!

"Thôi được." Thẩm Tiêu không tình nguyện mà buông tay ra, sau đó ngoan ngoãn đi đến sô-pha, thấy trên bàn trà còn đặt một đĩa trái cây cùng đồ ăn vặt, hắn liền bóc vỏ viên kẹo sữa bỏ bào trong miệng.

Ngọt.

Y như hương vị của tiểu hài tử ngày hôm nay vậy.

Trong lúc chờ Thẩm Du thay quần áo, Thẩm Tiêu lại nhắn tin cho trợ lý Đỗ <Lát nữa cậu tiễn khách đi, tôi không xuống>

<Ông chủ, sao ngài có thể làm như vậy!!!>

<Chẳng lẽ cậu hi vọng tôi sẽ đi xuống đó đánh người?>

<Ngẫm lại Panamera>

<Được rồi, ngài có thể làm như vậy>

Trong lòng Thẩm Tiêu có chút nhịn không được mà mạnh dạn suy đoán, nói không chừng tiểu hài tử sẽ múa một bài gợi cảm nóng bỏng cuồng dã cho hắn xem! Như vậy tuyệt đối chính là một món quà bất ngờ đến trí mạng!

Nhưng chờ sau khi Thẩm Du đổi xong y trang quay trở ra, Thẩm Tiêu mới phát hiện, cuồng dã nóng bỏng không có, nhưng gợi cảm tuyệt đối là có!

Làn váy lụa trắng mỏng manh kia tuy rằng tầng tầng lớp lớp, nhưng căn bản che đậy không được dáng người man diệu của cô. Eo nhỏ nhẹ nhàng uyển chuyển, như có như không, đùi đẹp thon dài thoắt ẩn thoắt hiện.

Nhìn như thanh lệ thoát tục, kỳ thật diễm quang tứ phía.

Thẩm Tiêu nhịn không được mà nuốt nuốt nước bọt.

Hết thảy cảnh quang trước mắt đều làm hắn tâm ngứa khó nhịn, hận không thể nhào lên đem người ôm vào trong ngực mà xoa nắn!

Tiểu hài tử thật sự quá biết cách trêu người!

Vốn tưởng rằng cô ăn vận như vậy, hẳn là sẽ múa điệu cổ trang tương đối nhu mỹ, kết quả hắn chỉ thấy Thẩm Du xoay người, rút ra một thanh trường kiếm. Cảm giác trong nhu có cương này làm nữ hài thoạt nhìn vô cùng hào phóng khí phách.

Thẩm Tiêu:......

Nhưng mà sau đó, theo từng động tác Thẩm Du cầm kiếm vũ động, cả người hắn liền giống như lọt vào sương mù, quên mất đêm nay là đêm nào!

Có trong nháy mắt, Thẩm Tiêu thậm chí cảm thấy bản thân chính là đế vương ngồi trên ngai vàng, vì mỹ nhân mà mình sủng ái nhất, hắn có thể tuỳ thời đánh đổi cả giang sơn.

Thẩm Du nhảy xong một bài, đem kiếm thu đến sau lưng, bước từng bước nhỏ đi qua rồi ngồi vào bên cạnh hắn, hơi thở vẫn còn dồn dập mà tươi cười hỏi "Đẹp không?"

Thẩm Tiêu nghiêng mặt, ngơ ngác nhìn cô, cứ có cảm giác người trước mặt chính là từ trong bức hoạ bước ra, đẹp đến không chân thật.

Hắn nhịn không được mà túm lấy eo cô, vừa chuyên chú lại thành kính mà nói "Rất đẹp."

Thẩm Du dẫu môi, biết rõ người này lại là hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng cô cũng không truy cứu, hắn khen cô đẹp, nghe xong còn cảm thấy rất vui vẻ.

Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, Thẩm Du buông thanh kiếm đạo cụ vô cùng sống động kia ra, duỗi tay bưng lấy tách trà trên bàn, sau đó nhẹ nhàng nâng lên, động tác kiều nhu mà dâng đến trước mặt hắn "Hoàng Thượng, mời dùng trà."

Thẩm Tiêu bị cô trêu đến da đầu tê dại, toàn thân cứng đờ, cánh tay ôm lấy eo cô càng dùng sức mà siết chặt.

Hắn khàn giọng nói "Tiểu yêu tinh, dám câu dẫn bổn vương."

Thẩm Du nhấp miệng cười cười "Vậy ngài có thích hay không?"

Thẩm Tiêu hôn lên má cô một cái "Ta thích muốn chết."

Hai má Thẩm Du ửng đỏ, mang theo một tia thẹn thùng mà nói "Vậy bây giờ em lại làm anh vui vẻ hơn một chút, thấy sao?"

Thẩm Tiêu nhướng mày "Làm cái gì?"

Cô chớp chớp mắt "Anh đem vấn đề lần trước đã hỏi em, hỏi lại lần nữa."

Ý cười trên mặt Thẩm Tiêu càng đậm, hắn cố ý nói "Trước giờ anh từng hỏi qua rất nhiều vấn đề, làm sao nhớ được em muốn nhắc đến câu nào?"

Thẩm Du bất đắc dĩ, đành tận lực nhắc nhở "Vấn đề mà anh cảm thấy quan trọng nhất ấy."

Thẩm Tiêu nghĩ nghĩ, hỏi "Làm vợ anh được không?"

"!!!"

Thẩm Du lập tức giơ tay, hung hăng mà đánh vào cánh tay hắn một cái "Đáng ghét, còn cố ý chiếm tiện nghi, yêu đương chưa đâu vào đâu, anh lại không biết xấu hổ mà hỏi ra cái vấn đề này! Có ai như anh vậy không?"

Kể cả là bị đánh, Thẩm Tiêu cũng là tâm tình sung sướng, ngửa đầu lên sang sảng mà cười ra tiếng, qua một lúc lâu hắn mới ngừng cười, ôn nhu hỏi "Làm bạn gái anh được không?"

Rốt cuộc cũng nói đúng vấn đề, Thẩm Du cười khẽ, quyết đoán gật đầu "Được."

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng trong nháy mắt, Thẩm Tiêu vẫn nhịn không được mà đem cô kéo đến trong ngực, thuận thế vùi đầu vào hõm cổ của Thẩm Du, tim đập bang bang rung động.

Cảm tình có thể được đáp lại, loại cảm giác này quả thực mỹ diệu đến đáng chết!

Hai người lẳng lặng ôm nhau hồi lâu, Thẩm Tiêu bỗng nhiên thâm thấp mà kề tai Thẩm Du gọi một tiếng "Bạn gái."

Thẩm Du dựa vào vai hắn, híp mắt cười hỏi "Sao?"

"Làm quen cách gọi một chút."

Thẩm Du phụt cười ra tiếng, cũng học theo hắn mà gọi "Bạn trai."

"Ừm, bạn gái."

"Ừm, bạn trai."

"Ừm, bạn..."

Thẩm Du vội vàng ngăn lại "Dừng dừng, quá ấu trĩ rồi!"

Thẩm Tiêu nghĩ nghĩ "Vậy chúng ta làm một ít việc không ấu trĩ?"

Thẩm Du ngẩng đầu nhìn hắn "Làm gì?"

Thẩm Tiêu ôm cô ngồi thẳng dậy, duỗi tay nâng cằm, nhìn thẳng vào đôi mắt của người đối diện, sâu trong đáy mắt là tinh hoả nóng rực, hắn hạ giọng, vừa gợi cảm lại bá đạo mà nói "Muốn hôn em."

Hắn vừa dứt lời, ngón tay cái đã nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của cô.

Tim Thẩm Du đập thực mau, thùm thụp giòn giã, chính cô đều cảm thấy có chút ồn ào, bèn trộm đè lại tim mình, sau đó ngửa đầu, khép đôi mắt lại, một bộ "mời chàng tới hái".

Trong lồng ngực Thẩm Tiêu vẫn luôn giam lỏng một con mãnh thú, khoảnh khắc khi Thẩm Du nhắm hai mắt lại, nó đã nhanh chóng phá vỡ lồng sắt mà lao ra, sau đó đem cô hoàn toàn cắn nuốt.

Thời điểm hai làn môi chạm vào, rồi lại gắt gao dây dưa ở bên nhau, nội tâm Thẩm Tiêu vô cùng bình tĩnh mà nghĩ: người con gái này từ nay về sau sẽ hoàn toàn thuộc về hắn, chẳng sợ đến tận lúc xuống mồ, hắn cũng sẽ nắm chặt không buông.

Nụ hôn này kéo dài thật lâu, giống như muốn đem thời gian lãng phí trước đây của bọn họ bù đắp trở về, ngay lúc Thẩm Du cho rằng mình sắp hít thở không thông, Thẩm Tiêu rốt cuộc cũng buông cô ra.

Chỉ thấy bờ môi vốn dĩ hồng hào phấn nộn của cô lúc này càng thêm đỏ rực động lòng người, Thẩm Tiêu nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà cúi đầu ngậm lấy.

Cứ như vậy, hắn ôm nữ hài trên đùi, đứt quãng mà hôn không ngừng, căn bản không ý thức được thời gian đang trôi qua.

Mãi cho đến khi Thẩm Du cảm thấy miệng mình đều đã tê rần, cô mới lên tiếng kháng nghị "Được rồi, không cho hôn nữa!"

Thẩm Tiêu lúc này mới hít sâu, kéo xa khoảng cách giữa hai người một chút "Xem ra hôn môi cũng sẽ nghiện."

"Miệng đau muốn chết!" Cô oán giận.

Thẩm Tiêu cười cười "Để anh giúp em liếm một chút, liền hết đau ngay!"

Thẩm Du cố ý nói "Em có chút hối hận vì đã đáp ứng làm bạn gái anh rồi."

Thẩm Tiêu câu câu khoé miệng, không đứng đắn mà cười nói "Hôn cũng hôn rồi, hiện tại anh đã là người của em! Em không thể ăn người ta sạch sẽ sau đó phủi mông bỏ đi như vậy được."

"......"

Ôm ôm ấp ấp nửa ngày, Thẩm Du mới nhớ tới ở dưới lầu còn có một đám người, bèn vội vàng nói "Chúng ta có phải nên đi xuống rồi hay không?"

Thẩm Tiêu nhịn không được hôn hôn lên khóe môi cô "Chờ em nhớ ra thì bọn họ đã đi về hết, anh bảo trợ lý Đỗ tiễn khách rồi."

Thẩm Du:......

"Như vậy không tốt lắm đâu, rốt cuộc đều là người có máu mặt."

Thẩm Tiêu lại không cho là đúng "Nếu anh ngoan ngoãn đứng dưới lầu tiễn khách, như vậy bọn họ mới cảm thấy thật kỳ quái."

Lời này nghe ra thế nhưng còn rất có lý, rốt cuộc trong mắt người ngoài, Thẩm Tiêu vẫn luôn là kẻ hành sự không giống ai.

"Đúng rồi, em còn có quà tặng cho anh."

Thẩm Tiêu nhìn cô "Đột nhiên em đối xử tốt với anh như vậy, anh có chút không quen."

"......"

Quà mà Thẩm Du chuẩn bị chính là một cặp vòng đôi, tuy không phải rất đắt tiền, nhưng vô cùng ý nghĩa, Thẩm Tiêu liếc mắt nhìn một cái liền yêu thích không thôi, vội vàng giục cô mang lên cho mình.

Sau khi cũng giúp đối phương mang vòng tay vào xong, Thẩm Tiêu mới đắc ý nói "Xem ra có người đã sớm nghĩ đến chuyện làm bạn gái của anh, cả vòng đôi đều chuẩn bị kĩ lưỡng, đã vậy còn cố ý kéo dài thời gian."

Tâm tư của Thẩm Du bị vạch trần, cô vừa thẹn vừa bực, bèn đánh lên cánh tay hắn, căm giận mà nói "Trả lại đây trả lại đây, yêu đương không nổi nữa!"

—————

THẬT SỰ XIN LỖI MỌI NGƯỜI VÌ WP CỨ LỖI, THỜI GIAN VỪA QUA NGUYỆT KHÔNG CÓ CÁCH NÀO VÀO ĐƯỢC ẤY HUHU.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.