Chương trước
Chương sau
Thẩm Tiêu xuất hiện, tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của Thẩm Du.

Lúc trước chú Lý có xác nhận qua là Thẩm Tiêu ngày mai mới có thể quay về, cho nên Thẩm Du dự định ngủ lại chỗ này thêm một đêm nữa, sáng mai liền thu thập rời đi.

Dù sao kỳ nghỉ cũng dài, thời gian do cô tự an bài là được.

Ai có thể nghĩ đến, Thẩm Tiêu không chỉ về sớm hơn dự kiến, lại còn trực tiếp tìm tới tận đây?

Viên Duyệt hiển nhiên cũng cùng chung suy nghĩ, đè thật thấp thanh âm mà hỏi "Hắn...hắn làm sao biết chị ở nơi này?"

Thẩm Du hoàn toàn mù mờ, nhưng kinh hoảng qua đi, cô cũng chỉ có thể đem dũng khí ra mà đối mặt hết thảy.

Vì vậy Thẩm Du đứng vững thân mình, chuẩn bị mở cửa.

Thình lình Viên Duyệt lại một phen túm chặt, vội vàng hỏi "Chị làm gì vậy!?"

"Mở cửa, Thẩm Tiêu một khi đã đứng ở bên ngoài, dĩ nhiên là biết chị ở trong này."

"Chúng ta có thể giả bộ đi vắng..."

"......"

Viên Duyệt kỳ thực cũng tự nhận thức được phương án này có bao nhiêu ấu trĩ, lại đổi một cái đề nghị khác "Bằng không, bây giờ em với chị đi vào bếp tìm chút vũ khí phòng thân?"

Thẩm Du xém chút bật cười, bèn trấn an "Đừng khẩn trương, hắn tuy rằng rất khủng bố, nhưng tuyệt đối không đến mức như em tưởng tượng."

"......"

Nói xong, cô liền tiến lên hai bước, quyết đoán mở cửa ra.

Trong nháy mắt, Viên Duyệt giống như nai con hoảng sợ, nhảy vọt ra sau lưng Thẩm Du mà trốn.

Ngoài cửa, Thẩm Tiêu trên vai đắp áo khoác, tay xách vali, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, hẳn là mới vừa xuống máy bay liền trực tiếp lại đây.

Thấy Thẩm Du mở cửa, hắn khó chịu mà hỏi "Vì cái gì rề rà nửa ngày mới ra tới?"

Thẩm Du trưng ta tươi cười ngọt ngào, trả lời "Bọn em còn phải ở trong chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đây, anh xem, người ta đã bị anh doạ đến run bần bật."

Vừa dứt lời, Thẩm Du liền vô cùng tàn nhẫn mà tránh thoát sang một bên, đem Viên Duyệt đẩy ra trước tầm mắt sắc bén của Thẩm Tiêu.

"Nhút nhát cỡ này sống cũng không có ích, đợi lát nữa đem bằm nhuyễn, bỏ chút hành lá vào nấu lên luôn đi." Thẩm Tiêu hừ một tiếng.

Viên Duyệt mím môi, kiên cường nhịn xuống tiếng thét sắp trào ra khỏi miệng.

Đại ma vương kia cũng không đợi ai tiếp đón, nói xong liền kéo vali đi vào, sau đó giống như lãnh đạo khảo sát thị trường mà đem nhà Viên Duyệt từ trước ra sau tham quan một lượt.

Cuối cùng, hắn tổng kết "Khá tốt, có thể ở được."

Thẩm Du, Viên Duyệt:......

Kết cấu căn hộ này là nhà ăn cùng phòng khách nối liền, không có vách ngăn, vì vậy tầm mắt của Thẩm Tiêu vừa đảo một vòng liền nhìn thấy nồi lẩu đang hừng hực bốc khói đặt trên bàn cơm.

"A, lẩu sao? Không tồi không tồi, mấy ngày nay ăn đồ Tây quá ngấy, quả nhiên ẩm thực quê hương vẫn là hợp khẩu vị nhất."

Nói xong, hắn cũng mặc kệ hai người đang đứng như trời trồng bên cạnh, đem hành lý cùng áo khoác đặt sang một bên. Sau đó liền vào trong bếp rửa tay, giống như chủ nhà mà nghênh ngang ngồi vào bàn ăn.

"Còn thất thần làm cái gì? Lại đây." Thẩm Tiêu ngoắc ngoắc.

Thẩm Du cảm thấy, cái tư thái quá mức tự nhiên này của hắn thật sự làm cho người ta khiếp đảm.

Tuy nhiên, cô vẫn ngoan ngoãn mà đi qua, ôn ôn thuận thuận ngồi xuống bên cạnh.

Bên này Viên Duyệt ngược lại giống như bị dán dính tại chỗ, nửa bước cũng không dám đi.

Kỳ thật Viên Duyệt cũng không muốn túng như vậy, nhưng đối diện với người nam nhân này, sự sợ hãi thực sự chính là từ trong xương cốt mà ra.

Thẩm Du sau khi ngồi xuống cũng hướng Viên Duyệt vẫy vẫy tay, ý bảo cùng qua đây ngồi, lại thấy Thẩm Tiêu híp mắt, lạnh giọng nói "Viên tiểu thư hôm nay hẳn là không rảnh cùng chúng ta ăn bữa tối, cô nói xem có phải hay không, Viên tiểu thư?"

"......"

Ở dưới uy áp cường đại của Thẩm Tiêu, Viên Duyệt theo bản năng mà gật đầu như trống bỏi "Đúng đúng đúng!...tôi hiện tại phải đi...phải đi nấu cơm cho Tư Đồ Dật."

Viên Duyệt gian nan mà tự lấy cớ cho mình, sau đó liền nhìn đông nhìn tây tìm túi xách rồi nói "Thời gian không còn kịp nữa, tôi phải đi ngay đây!"

Thẩm Tiêu cười như không cười mà nhìn Viên Duyệt, cười nói "Vậy Viên tiểu thư đi thong thả. Không tiễn."

"Không cần tiễn không cần tiễn..."

Chỉ thấy Viên Duyệt moi được túi xách từ trong góc sô-pha ra, lại chạy đến chỗ đàn dương cầm lấy chìa khoá xe, vừa bỏ chạy trối chết vừa nói vọng lại "Hai người từ từ ăn nha, không quấy rầy!"

"Cạch" một tiếng, cửa liền đóng sầm.

Đối diện với một chuỗi hành động liên tiếp trước mắt, Thẩm Du đầy mặt mờ mịt.

Hơn nửa ngày, cô mới lấy lại tinh thần, xoay sang hỏi Thẩm Tiêu "Không mặc áo khoác, cũng không đổi giày, như vậy liền đi rồi?"

Thẩm Tiêu nhìn bàn ăn phong phú đầy sắc thái trước mặt, không chút để ý mà trả lời "Không tới phiên em nhọc lòng mấy chuyện đó, nhìn xem, muốn cho cái gì vào trước?"

Thẩm Du giờ này làm gì còn có tâm tư ngồi đây ăn lẩu, cô đứng lên định đuổi theo "Em chạy đi đưa áo khoác cho Viên Duyệt."

Thẩm Tiêu quyết định ném vài khối thịt vào nồi trước, thấy Thẩm Du đứng lên liền duỗi tay đem cô ấn ngược trở về.

"Từ đây đi xuống tầng hầm chung cư không thể cóng chết được đâu. Ngoan ngoãn ngồi xuống, anh nhúng lẩu cho ăn."

Nhìn Thẩm Tiêu ngồi ở trên ghế, một bên gắp thịt một bên uống bia, ung dung không khác gì mình là chủ nhà, Thẩm Du nhịn không được mà "phụt" một tiếng, vừa tức vừa buồn cười.

Cảm giác này hết thảy thật sự quá vớ vẩn!

Nhà là nhà Viên Duyệt, cái lẩu là Viên Duyệt chạy thật xa để mua về, kết quả ngồi ở chỗ này hưởng thụ lại là cô với Thẩm Tiêu?

Đây là tình huống quỷ dị gì?

Nam nhân này rốt cuộc là như thế nào làm được? Tới nhà người ta, ăn của người ta, cuối cùng còn đem chủ nhà đuổi đi, hắn thế nhưng vẫn thần thái thản nhiên, bộ dáng thực yên tâm thực thoải mái!?

Quả là ưu tú đến mức không ai dám chơi chung.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Du vẫn là gọi cho Viên Duyệt hỏi xem đang ở nơi nào, cô nhớ rõ vừa rồi Viên Duyệt còn nói Tư Đồ Dật không có ở đây, như vậy có về nhà bên kia cũng không phải đi nấu cơm, mà là bị Thẩm Tiêu dọa chạy.

"Thật sự xin lỗi." Thẩm Du nói.

Cũng hết cách, nhà có ông anh trai quá hung, đến loại sự tình này mà hắn cũng làm được.

Viên Duyệt ở đầu dây bên kia vội vàng trả lời "Không sao không sao, thật đó! Dù có ở lại cũng rất ngại, không có biện pháp ngồi chung một chỗ yên bình mà ăn cơm. Hai người cứ tự nhiên, đợi lát nữa khi nào đi nhớ nói một tiếng, đồ vật cũng không cần dọn, ngày mai sẽ có người giúp việc qua thu thập ổn thoả thôi."

Lúc trò chuyện Thẩm Du chính là đem di động để trên bàn, sau đó mở loa, cho nên Viên Duyệt bên kia nói cái gì Thẩm Tiêu ở đây đương nhiên nghe thấy.

Hắn vốn đang hết sức chuyên chú mà nhúng thịt gắp rau cho Thẩm Du, nghe được lời này liền mở miệng hỏi "Ai nói bọn tôi hôm nay sẽ đi?"

Thẩm Du, Viên Duyệt:......

Chỉ nghe hắn tiếp tục nói "Không phải vừa rồi đã đề qua sao, nơi này khá tốt, có thể ở lại. Cho nên nói, tôi với tiểu hài tử sẽ ở đây mấy ngày."

Viên Duyệt, Thẩm Du:......

Một trận trầm mặc đến quỷ dị qua đi, trong điện thoại Viên Duyệt ha ha cười gượng vài tiếng "Không thành vấn, muốn ở mấy ngày liền ở mấy ngày! Tôi sắp đi nơi khác đóng phim rồi, trong thời gian ngắn sẽ không trở về đâu. Vậy không quấy rầy nữa, tạm biệt tạm biệt ha ha ha..."

Sau đó liền cúp máy.

Thẩm Du đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiêu, kinh ngạc hỏi "Anh muốn ở lại đây?"

Thẩm Tiêu kẹp khối thịt viên lên thổi thổi, sau đó cắn một ngụm rồi mới trả lời "Đúng vậy, xem xem, hành lý đều xách tới đây rồi."

Thẩm Du nhíu mày, thắc mắc "Nhưng mà tại sao?"

"Không phải em thấy nơi này ở rất thoải mái sao? Cho nên anh cũng muốn đến thử, rốt cuộc có bao nhiêu thoải mái."

"......"

Đến lúc này, cô dĩ nhiên đã rõ ràng.

"Cho nên từ ngày đầu tiên anh đã biết em dọn qua đây?"

Thẩm Tiêu vớt lên một lát khoai tây, thổi nguội, sau đó đưa sang cho Thẩm Du, chờ cô há mồm ăn vào hắn mới gật gật đầu.

"Đương nhiên, chú Lý cũng không quen biết Viên Duyệt, sao có thể yên tâm để em đến nhà người khác ở lại nhiều ngày như vậy."

Thẩm Du bừng tỉnh đại ngộ "Nói vậy chính là, chú Lý tự động đến xin chỉ thị, anh đồng ý xong chú Lý mới để em đến đây!"

Thẩm Tiêu híp mắt cười "Thật thông minh."

"......"

Khích lệ kiểu này làm người nghe một chút cũng không vui vẻ có hiểu không!

Mệt cô còn tự cho là mình thực cơ trí, đem di động có định vị để ở nhà, còn dặn dò chú Lý mấy trăm lần là đừng cho Thẩm Tiêu biết.

Kết quả, chú Lý xoay người liền bán đứng cô!

Thẩm Tiêu dường như còn sợ bấy nhiêu đả kích đó chưa đủ, bèn bổ thêm một đao "Em cho rằng chỉ có một cái di động có định vị sao? Phàm là điện thoại mới được đem về nhà, tất cả đều có định vị, nếu không muốn vậy cũng được, liền mua di động cùi bắp mà xài đi."

"......"

"Được rồi, vui sướng trò chuyện nhiêu đó là đủ, chuyên tâm mà ăn." Hắn cười thúc giục.

Mẹ nó, trò chuyện kiểu này chỗ nào vui sướng? Cô đều phải bị tức chết rồi! Làm sao nuốt trôi được nữa?

Thẩm Du nghĩ nghĩ, phắt một cái liền đứng dậy "Không! Ăn!"

Thẩm Tiêu nháy mắt thu hồi dáng vẻ tươi cười, giương mắt nhìn cô sau đó lạnh giọng ra lệnh "Ngồi xuống, ăn cơm."

"......"

Đã có rất lâu rồi Thẩm Du chưa từng thấy lại Thẩm Tiêu dùng sắc mặt âm lãnh như vậy nói chuyện với mình.

Có trong nháy mắt, cô giống như quay lại trạng thái sợ hãi Thẩm Tiêu của trước kia, chỉ cần nghe thấy mệnh lệnh liền ngoan ngoãn mà vâng lời.

Loại cảm giác này thật sự không tốt.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Du trong lòng ủy khuất mà nghĩ, còn nói muốn yêu đương sao, thái độ như vậy ma quỷ nào dám yêu đương!?

Bất quá giờ này Thẩm Du cũng coi như minh bạch, Thẩm Tiêu từ lúc vào cửa liền biểu hiện đến thực nhàn nhã tự tại, đầy mặt mỉm cười.

Kỳ thật cũng chỉ là ngoài mặt.

Hắn trong lòng lúc này đương nhiên thực tức giận, giận đến mức trưng ra mặt lạnh đối với Thẩm Du.

Cơn thịnh nộ này hẳn là từ lúc mới biết cô sang nhà Viên Duyệt liền bắt đầu ấp ủ, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Thẩm Du nghĩ đến đây, có chút lo sợ mà trộm nhìn sang, phát hiện Thẩm Tiêu bây giờ cũng không cười, ngũ quan tuấn lãng ngưng đọng một tia lạnh lẽo, thoạt nhìn có chút hung.

Hắn đang nghiêm túc mười phần mà nhúng lẩu, sau đó lại vớt ra cho cô, không bao lâu, cái chén của Thẩm Du đã bị chất đầy.

"Mau ăn."

Thẩm Du không dám lại chống đối, liền kẹp đồ ăn lên cho vào miệng, thực mau đã nhồi đến hai má phình phình ra.

Một lát sau, chỉ nghe Thẩm Tiêu không vui mà nói "Em quá không ngoan, chỉ khuất mắt một chút liền khắp nơi chạy loạn. Viên Duyệt với Tư Đồ Dật là cùng một giuộc, tên kia lại không đối phó được anh, nếu ngày nào đó hắn đột nhiên muốn nhắm vào em, vậy xong rồi, liền chết như thế nào cũng không biết!"

"......"

Thẩm Tiêu phân tích xác thật rất có đạo lý, nhưng hắn không biết Viên Duyệt cùng cô đều là xuyên tới đây.

Nhưng việc này cô có muốn giải thích rõ ràng căn bản cũng không thể.

Cuối cùng Thẩm Du chỉ đành thuận theo mà hỏi "Nếu đã vậy, anh còn muốn ở lại đây làm gì? Chỗ này là do Tư Đồ Dật mua cho Viên Duyệt, không sợ bị đặt máy xem trộm gì đó sao?"

Thẩm Tiêu nhướng mày "Vừa rồi đã xem qua, căn nhà này không có vấn đề, chốc lát kiểm tra cẩn thận lại lần nữa là được."

Nghĩ nghĩ, hắn lại hỏi "Có phải thực thích phòng ở kiểu này hay không? Nếu thích, có thể mua cho em mấy căn."

Khẩu khí thổ hào bạo lều như thế này, thật sự làm người ta không dám nhìn thẳng.

Thẩm Du không có ý kiến nữa, chỉ là tò mò hỏi "Anh còn chưa nói, tại sao muốn trụ lại đây làm gì?"

Thẩm Tiêu câu câu khóe miệng, tà khí đầy mình.

"Muốn thử cảm giác sống chung với nhau là như thế nào, có được hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.