Chương trước
Chương sau
Thẩm Du thu hồi di động, nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó ngồi vào ghế đơn bên cạnh, biểu tình vô cùng giận dỗi.

"Vậy được, anh cứ lêu lổng với cô ta tiếp đi! Em mặc kệ!"

Thẩm Tiêu nhíu mày, cảm thấy tiểu hài tử gần đây vì sao cứ hay giận dỗi? Hơn nữa hắn còn không thể làm gì!

"Lại đây." Thẩm Tiêu ngoắc ngoắc "Đưa anh xem lại lần nữa."

Thẩm Du liền đứng dậy, đi qua đem di động nhét vào tay hắn.

Kỳ thật trong lòng cô cũng rất ngoài ý muốn.

Không lâu trước đây, sau khi cự tuyệt Thẩm Tiêu xong, phương thức hai người ở chung với nhau liền trở nên vi diệu, không còn thân mật tự nhiên như trước kia nữa.

Thẩm Du còn tưởng rằng loại tình huống này sẽ kéo dài một đoạn thời gian.

Nhưng vừa rồi Thẩm Tiêu lại có thể bình thản mà đem mấy chữ "yêu nhau" nói ra, cái này cho thấy nội tâm của hắn bắt đầu biến hoá, hoặc là đã làm ra quyết định gì rồi.

Thẩm Du mơ hồ cảm thấy, loại biến hoá này đối với cô khẳng định không phải là chuyện tốt!

Thẩm Tiêu cầm lấy di động, biểu tình tự nhiên mà vỗ vỗ vị trí bên người, bảo Thẩm Du qua ngồi, chính mình lại click mở video ban nãy ra, xem kỹ một lần.

Thẩm Du thấy hắn nghiêm túc như vậy cũng liền yên tâm.

Trong video kia, tư thái của Bạch Mộ Tình quả thực quá khó coi. Thẩm Tiêu nhìn kỹ rồi, nhất định sẽ thực ghét bỏ, sau đó không cùng ả lui tới nữa.

Phân tích như vậy xong, tâm tình Thẩm Du liền trở nên sáng sủa lên, cũng nghiêng đầu qua xem chung.

Xem được một nữa, Thẩm Tiêu bỗng nhiên chỉ vào màn hình mà hỏi "Em cảm thấy Tư Đồ Dật thế nào?"

Bởi vì video vừa vặn dừng ở một màn Tư Đồ Dật đẩy Bạch Mộ Tình ra, cô cũng không nghĩ nhiều, liền nói "Không tồi không tồi, rất đàn ông."

"......"

Thẩm Du nửa ngày không thấy hắn đáp lời, bèn quay đầu lại nhìn "Làm sao vậy?"

Thẩm Tiêu đen mặt "Hắn ta còn lùn hơn anh, hơn nữa khẳng định cũng không thể đem một nam nhân khác nhấc bổng lên trời như anh được, đàn ông quỷ gì?"

"......"

"Nói xem? Rốt cuộc Tư Đồ Dật đàn ông chỗ nào?"

Thẩm Du chép miệng một tiếng, trả lời "Em cảm thấy một khắc anh ta đẩy Bạch Mộ Tình ra, thực đàn ông. Đối đãi với bạn gái cũ bạch liên hoa, chính xác là phải biểu hiện như vậy!"

Thẩm Tiêu nhướng mày, hừ cười "Không xong nhất chính là cái loại này, cùng một đống nữ nhân dây dưa không rõ."

"Cũng đúng, xem như anh thắng, anh là đỉnh nhất, liền nửa cái bạn gái cũ đều không có."

"Cho nên yêu anh mà nói, em quá có lời." Thẩm Tiêu rất đương nhiên mà phát biểu.

Lúc này Thẩm Du mới cảm thấy không đúng, tức giận hô lên "Cho nên anh nhìn nửa ngày, đều là đang xem Tư Đồ Dật?"

Thẩm Tiêu dứt khoát không xem nữa, tắt di động đi, cầm ở trong tay xoay xoay, sau đó mới hỏi một đằng trả lời một nẻo "Nói ra nghe thử, hình mẫu bạn trai lý tưởng của em là như thế nào?"

Đề tài này có phải bẻ lái quá nhanh rồi không?

Thẩm Du kỳ quái mà liếc hắn một cái "Trước mắt không dự định yêu đương, cho nên không có cái gì lý tưởng."

"Yêu hay không không quan trọng, người nào cũng sẽ có loại hình bản thân đặc biệt yêu thích."

Thẩm Du liền hỏi ngược lại "Vậy hình mẫu lý tưởng của anh là gì?"

Thẩm Tiêu nghiêm trang mà suy ngẫm, sau đó trả lời "Audrey Hepburn, kiểu kiểu như vậy."

"......"

Có trong nháy mắt, Thẩm Du còn tưởng rằng hắn sẽ thực đúng kịch bản mà nói: hình mẫu lý tưởng của anh chính là em!

Nếu nói vậy, cô phỏng chừng sẽ nhịn không được mà đè hắn ra hành hung một đốn.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Du cũng nói theo "Vậy hình mẫu lý tưởng của em chính là Lão Hồ*."

*老胡: kênh youtube 老胡油管研究院, mời các bạn lên xem nhan sắc Lão Hồ ha ha

Thẩm Tiêu nháy mắt vẻ mặt đề phòng mà hỏi "Lão Hồ là ai??"

Thẩm Du nhướng mày "Cũng là một đại minh tinh!"

Thẩm Tiêu thấy cô không chịu nói thật, trong tay vừa lúc có cái di động, liền mở ra tìm tòi một chút.

Hắn xem hồi lâu mới thong thả mà đánh giá "Tạm được, xém chút cũng đẹp được gần như trẫm."

"......"

Người này thật là càng ngày da mặt càng dày!

Nghĩ nghĩ, Thẩm Du mới nói "Thật ra là, em thích người có tính cách ôn hòa khiêm tốn, không bá đạo, không chuyên chế. Kể cả có yêu đương cũng sẽ cho nhau có đủ không gian riêng tư. Có thể cho ý kiến nhưng không được can thiệp quá độ vào ý tưởng cùng quyết định của đối phương. Hai người ở chung, hẳn là phải có thương có lượng, đây mới là hình mẫu tuyệt vời nhất."

"......"

Thẩm Tiêu âm thầm đánh giá một chút, phát hiện bản thân thế nhưng trùng khớp vô cùng mà hoàn toàn tránh đi cái gọi là "hình mẫu lý tưởng".

Lúc này, chú Lý mới bưng một mâm cơm chiên hải sản ra tới, nhìn Thẩm Du cười nói "Tiểu thư vừa rồi chưa ăn gì, tiên sinh sợ đồ ăn nguội nên bảo chú chiên cho tiểu thư chén cơm, tranh thủ còn nóng mau ăn đi."

Cơm chiên vàng ươm, thơm ngào ngạt, cơm ít mà hải sản lại bao la, đây tuyệt đối là chén cơm chiên nhiều hải sản nhất mà cô từng thấy.

Thẩm Du không khỏi hưng phấn mà xoa xoa tay, chuẩn bị nhập tiệc, kết quả Thẩm Tiêu đã nhanh hơn một bước mà tiếp lấy mâm cơm.

"Muốn ăn sao? Cầu xin đi!"

"......"

Thẩm Tiêu ung dung tự mình nếm trước một con mực, còn thực hưởng thụ mà híp híp mắt.

"Như vậy đi, đem hình mẫu lý tưởng của em nói lại lần nữa. Một câu nghe xuôi tai liền được đút một muỗng, thế nào?"

"....."

Chú Lý thấy hai người chơi vui, cũng liền không nói gì nữa, hớn hớn hở hở mà tránh ra ngoài.

Thẩm Du kỳ thực rất muốn kiên cường mà đứng lên, sau đó khinh thường ngoảnh mặt rời đi.

Nhưng, cô làm không được. 囧

Vốn dĩ buổi chiều không ăn uống gì, cơm chiên của chú Lý lại thơm như vậy, hương bay tứ phía, làm Thẩm Du nhịn không được nước bọt chảy ròng ròng, căn bản là bước đi không nổi!

Quả thực miếng ăn là miếng tồi tàn, Thẩm Du đành nghiến răng nghiến lợi mà nói.

"Hình mẫu lý tưởng trong lòng em, phải là một đại ma vương!"

Thẩm Tiêu cười tủm tỉm gật gật đầu, hào phóng đưa một muỗng cơm đầy ắp qua tới.

"Ngon không?"

Thẩm Du hai má phình phình mà nhai, liên tục gật đầu.

Chờ cô nuốt xuống xong, Thẩm Tiêu lại nói "Tiếp tục."

Thẩm Du nghĩ nghĩ "Phải còn là người vừa cao, vừa soái, vừa có nhiều tiền. Bá đạo tổng tài!"

Thẩm Tiêu lại vừa lòng mà đút thêm một muỗng.

"Kể cả người đó tính tình rất xấu, thích bắt nạt em, em cũng cảm thấy anh ta thực tốt thực đáng yêu."

Tiếp tục cho ăn...

"Cho dù bị cấm làm cái này cấm làm cái nọ, quản thúc đến không còn kẽ hở, em cũng sẽ không để ý!"

Thẩm Tiêu "phụt" ra tiếng, vui vẻ gắp mấy khối hải sản ngon ngon đưa qua.

Hai người một bên nói một bên cho ăn, thực mau, cả chén cơm chiên hải sản liền thấy đáy.

Thẩm Du cũng vô cùng nhẫn nhục phụ trọng mà nói một đống lời trái với lương tâm.

Sau khi muỗng cơm cuối cùng cũng nằm gọn trong bụng, Thẩm Du liền ợ một cái rồi quay sang nói với Thẩm Tiêu.

"Nãy giờ nghe chơi cho vui vậy đủ rồi, dù sao cũng không phải là sự thật, nói giỡn mà thôi."

Lời này vừa dứt, Thẩm Du đã ba chân bốn cẳng vọt lẹ lên lầu.

Husky lại tưởng chủ nhân đang chơi với nó, vì thế cũng vội vàng hưng phấn mà đuổi theo.

Một người một chó, nháy mắt liền biến mất ở khúc ngoặt cầu thang.

Thẩm Tiêu trên tay còn bưng cái chén không, đầu đầy hắc tuyến.

***

Vở kịch đang vào thời kỳ chạy nước rút, cho nên Thẩm Du mỗi ngày tan học đều sẽ qua đây diễn tập.

Dần dần, cô cũng tìm lại được cảm giác đối diện với màn ảnh của đời trước.

Nhưng so với diễn phim truyền hình, cô dường như càng thích hình thức biểu diễn kịch sân khấu này hơn, cảm giác phi thường ý nghĩa.

Có lẽ về sau, Thẩm Du cũng sẽ hướng đến phương diện này mà phát triển.

Chỉ cần đời này Thẩm Tiêu không hắc hóa, không tìm chết, cô vẫn sống cuộc sống dư giả thoải mái, vậy là có thể tự do lựa chọn con đường cho sự nghiệp.

Hôm nay cũng như mọi ngày, Thẩm Du ghé mua một ít trái cây rồi mới thong thả đi lên lầu.

Kỳ nghỉ Tết sắp tới, Hứa Kỳ hy vọng tranh thủ đợt này, mọi người có thể dành ra càng nhiều thời gian để đến tập luyện.

Thẩm Du cảm thấy, chính mình hẳn là phải về nhà cẩn thận bàn bạc với Thẩm Tiêu một chút, miễn cho đến lúc đó hắn lại nổi điên.

Cô vừa nghĩ vừa đi ra thang máy, sau đó liếc mắt một cái liền nhìn thấy bốn người đang đứng trong đại sảnh. Chờ nhìn rõ ràng đối phương là ai xong, Thẩm Du không khỏi nhíu mày.

Trừ bỏ Hứa Kỳ cùng Từ Tục, hai người kia thế nhưng lại là Bạch Mộ Vũ và Lâm Tông.

Bọn họ tới đây làm gì?

Bởi vì đủ loại hành vi trước đó của Bạch Mộ Vũ, ấn tượng về người này trong lòng Thẩm Du đều là tiêu cực, vừa nhìn đến ả xuất hiện ở chỗ này, trong lòng cô liền có dự cảm xấu.

Nói không chừng sẽ có chuyện không hay sắp phát sinh.

Quả nhiên, Thẩm Du vừa đi vào, Hứa Kỳ liền thông báo: Bạch Mộ Vũ sẽ đảm nhiệm một nhân vật trong vở kịch.

Tuy rằng chỉ là vai phụ, nhưng hễ có liên can tới Bạch Mộ Vũ, Thẩm Du liền cảm thấy không thoải mái.

Bạch Mộ Vũ choàng lấy cánh tay Lâm Tông, đắc ý mà nhìn cô, Lâm Tông ngược lại rất ôn hoà lễ độ mà nói "Về sau còn nhờ em chiếu cố cho Tiểu Vũ nhiều hơn."

Từ sau khi hai người này công khai yêu đương, liền vẫn luôn ra vào sóng đôi, thường xuyên ở trước mặt sinh viên mà ân ân ái ái, giống như hận không thể để khắp thiên hạ nhân gian đều biết bọn họ yêu nhau.

Thẩm Du không nói gì, chỉ hơi gật gật đầu, sau đó lại đem túi trái cây giao cho người khác, chính mình đi vào trong chuẩn bị.

Hứa Kỳ thấy sắc mặt cô không được tốt, bèn đuổi theo sau, đem Thẩm Du kéo đến một bên rồi nhỏ giọng hỏi "Không vui?"

Thẩm Du rất là buồn bực mà trả lời "Sư huynh có lẽ không biết, trước kia Bạch Mộ Vũ thường xuyên kéo bè kéo cánh đến gây chuyện với em, việc này cả lớp đều biết. Cho nên em với cậu ta chính là không có biện pháp chung sống hoà bình. Tưởng tượng về sau phải diễn cùng nhau, quả thực thấy không thoải mái."

Hứa Kỳ sửng sốt, không ngờ tình huống nghiêm trọng như vậy, đành khó xử mà giải thích "Thầy Lâm nhờ anh an bài cho Bạch Mộ Vũ một nhân vật nhỏ. Nói em ấy gần đây đều không ra ngoài đóng phim, sợ ảnh hưởng đến kinh nghiệm biểu diễn. Vốn dĩ còn muốn một vai thứ chính nhưng anh không đồng ý. Rốt cuộc diễn viên chủ chốt chúng ta đều định ra rồi, còn tập luyện lâu như vậy, sao có thể nói cho là cho?"

Nói tới đây, Hứa Kỳ mang theo ánh mắt áy náy mà nhìn Thẩm Du.

"Bọn họ là do chủ nhiệm của anh giới thiệu tới, cũng không thể không cho thầy chút mặt mũi, đành phải sắp xếp một nhân vật nho nhỏ. Như vầy đi, nếu em vẫn thấy không ổn, anh có thể điều chỉnh kịch bản một chút. Hai người sẽ không có cảnh diễn chung, được không?"

Thấy Hứa Kỳ khó xử như vậy, Thẩm Du cũng không nói thêm gì.

Rốt cuộc không thể bởi vì Bạch Mộ Vũ mà từ bỏ sở thích của bản thân, lúc này mà nói rút lui quả thực không phải tác phong của Thẩm Du.

"Cảm ơn sư huynh, em sẽ tận lực điều chỉnh thật tốt tâm tình của mình."

Sau đó cô liền đi thay quần áo để tập luyện.

Đến khi diễn tập bắt đầu, Bạch Mộ Vũ cùng Lâm Tông cũng không đi, nói là muốn trước tiên quan sát một chút, tìm cảm giác để nhập diễn.

Thẩm Du không ưa Bạch Mộ Vũ, cho nên tự nhiên cảm giác ả nói cái gì đều phi thường giả tạo.

Thậm chí, Lâm Tông ngồi cạnh đang tươi cười hoà nhã, cô cũng không nghĩ hắn ta thật được bao nhiêu.

Tập luyện được gần một giờ, thình lình Thẩm Tiêu lại xuất hiện.

Trừ bỏ thời gian vừa rồi hắn không đưa đón Thẩm Du mấy ngày, gần đây Thẩm Tiêu lại thường xuyên có mặt ở phòng tập.

Mọi người vì đã bị hắn doạ cho một trận, hiện giờ cũng không ai dám đến gần trêu chọc đại ma vương.

Mỗi lần Thẩm Tiêu tới, Từ Tục sẽ liền thúc giục Thẩm Du nhanh chóng bỏ của chạy lấy người, tránh để hắn gieo tai ương cho nhân loại.

Hôm nay, sau khi Thẩm Tiêu nghênh ngang đi vào, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Lâm Tông cùng Bạch Mộ Vũ ngồi ở sô-pha.

Hắn thực ghét bỏ đi lên phía trước, lấy dáng vẻ kẻ cao nhìn xuống mà nói "Hai người chiếm chỗ của tôi, tránh ra."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.