Thẩm Du cảm thấy, nếu Thẩm Tiêu không phải có tiền có bản lĩnh mà nói, với cái tính nết này của hắn, đến cả nói chuyện với phụ nữ cũng không lựa lời, còn thêm xà tinh bệnh, có người nào đui mù sẽ yêu hắn? Sẽ chịu đựng hắn? Nếu không phải Bạch Mộ Tình muốn lợi dụng Thẩm Tiêu đi đối phó Tư Đồ Dật, chỉ bằng thái độ kiêu ngạo đó thôi, Bạch đại mỹ nữ khẳng định bỏ của chạy lấy người. Đừng nói nhẫn nhịn đồng ý đi hẹn hò còn đem theo em gái? Nghĩ lại nghĩ một hồi, nhìn tới Bạch Mộ Tình bên ngoài tươi cười bên trong đã chửi thề một trăm bận, Thẩm Du liền cảm thấy vui vẻ. Đột nhiên có điểm lý giải tâm lý thích ngược người làm vui của Thẩm Tiêu. Giờ này còn chưa đến giữa trưa, không phải là giờ cao điểm. Ba người từ công ty ngồi xe ra tới, lúc đi đến khu thương mại thì thời gian vẫn rất sớm, Bạch Mộ Tình liền đề nghị đi dạo một vòng trước sau đó mới đến nhà hàng Pháp ăn trưa. Chỗ này tuy chưa phải khu đô thị sầm uất nhất trong thành phố, nhưng bởi vì có không ít nhãn hiệu cao cấp đặt trụ sở tại đây, nên tự nhiên mà trở thành điểm đến của giới thượng lưu. Theo đó, rất nhiều nhà hàng ngoại quốc trứ danh cũng sẽ lựa chọn địa điểm lân cận mà mở. Kỳ thật trước khi xuyên qua, Thẩm Du vẫn tương đối thích ăn món Hoa hơn, đối với những cái gọi là nhà hàng tiêu chuẩn tinh cấp Michelin không mấy hứng thú. Dù vậy hôm nay cô là phận ăn ké, cũng không có lập trường phát biểu ý kiến, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau. Nhưng vô tình, hành động này lại làm Thẩm Tiêu chướng mắt. Mỗi lần Thẩm Du biểu hiện túng quẫn, hắn liền ngứa ngáy muốn khi dễ cô. Vì thế nghiêng người một cái, Thẩm Tiêu liền giống như xách cổ gà con, nhấc Thẩm Du đem ra phía trước tà tứ mà cười. "Hiện tại muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, bọn anh theo sau. Hiểu chưa?" Thẩm Du:...... Biết rõ cô nhát gan còn cố ý làm vậy, tên anh trai này có thể đem quăng thùng rác được rồi. Cô khó xử mà quay đầu nhìn Bạch Mộ Tình, đối phương ngược lại tỏ vẻ ôn nhu khích lệ. Sau khi từ nhà vệ sinh ra tới, có cảm giác Bạch Mộ Tình lại dịu dàng đi vài phần, chẳng lẽ thật sự tin lời cô nói? Không còn cách nào, Thẩm Du chỉ có thể căng da đầu hướng đến con đường gần nhất mà đi, thầm nghĩ thôi kệ, tuy rằng có hơi gượng gạo nhưng tốt xấu cũng phá được buổi hẹn hò này. Đáng giá. Người đi dạo phố không nhiều lắm, tốp năm tốp ba, Bạch Mộ Tình cũng che chắn kĩ lưỡng nên hẳn là không bị nhận ra. Đi thẳng một đoạn, Thẩm Du cũng không để ý, tùy tiện chọn một cửa hàng bán đồ chơi mà rẽ vào. Thấy rõ Thẩm Du muốn đi đâu, Bạch Mộ Tình ở phía sau suýt nữa sẩy chân té ngửa. Thật vất vả dành ra một ngày nghỉ sau đó tỉ mỉ vạch kế hoạch đến công ty tìm Thẩm Tiêu, cùng nhau ăn một bữa cơm Tây lãng mạn, buổi chiều lại tới địa điểm xinh đẹp nào đó ân ân ái ái. Cứ như vậy, liền tính ngày thường ít có cơ hội gặp mặt, Thẩm Tiêu cũng sẽ đối với ả ấn tượng khắc sâu. Lần sau gặp lại khẳng định quan hệ có thể tiến thêm một bước. Nhưng hiện thực là, bọn họ sắp đi ăn tại nhà hàng Pháp lãng mạn không sai, tuy nhiên bên người lại nhiều thêm một cái siêu cấp bóng đèn. Hiện tại còn phải bồi cái bóng đèn này đi mua đồ chơi? Vị nhân tài xuất chúng này rốt cuộc là từ đâu ra? Nói tốt nhân vật râu ria đâu, con gái nuôi bị ghét bỏ đâu? Thế nào lại trở nên có ảnh hưởng như vậy, chẳng lẽ tư liệu ả thu thập có nhầm lẫn rồi? Thẩm Tiêu lại phản ứng cùng Bạch Mộ Tình bất đồng, hắn chỉ nhướng mày, rất sảng khoái mà lướt qua Bạch Mộ Tình bước vào trong, dường như đối với cửa hàng này rất có hứng thú. Kỳ thật nói cho đúng thì, đây cũng không phải cửa hàng đồ chơi bình thường mà là tiệm gia công BJD*, bên trong bán các loại búp bê, còn có linh kiện phục sức. Mặt tiền cửa hàng tuy không lớn nhưng hàng hoá bên trong lại không ít, rực rỡ muôn màu, trên kệ bày đầy các loại búp bê xinh đẹp, dễ khiến người ta có ảo giác lạc vào thế giới thần kỳ. Mấy con búp bê SD* trong tủ kính là hút mắt nhất, từ ngoại hình, kiểu tóc, đến trang phục đều phi thường tinh xảo. Thẩm Du sau khi giương mắt nhìn rõ đồ vật trong tiệm cũng là khiếp hồn, vừa rồi tiến vào không nhìn kỹ, thật chỉ tưởng là cửa hàng đồ chơi bình thường. Đang lúc Thẩm Du muốn xoay người lui ra ngoài, lại thấy Thẩm Tiêu rất hứng thú mà đánh giá mấy con búp bê SD trong tủ kính. Có lẽ do ngoại hình hắn quá xuất sắc, nhân viên trong cửa hàng thế nhưng trực tiếp lướt qua hai cô gái, tiến lên giới thiệu từng món cho Thẩm Tiêu nghe, thực sự dở khóc dở cười. Thẩm Tiêu một tay cắm túi, một tay nâng lên chỉ vào quần áo trên người búp bê SD, nghiêng đầu tùy ý mà hỏi "Trang phục này có bán không?" Nhân viên cửa hàng lịch sự đáp "Có ạ, trang phục có hàng may sẵn, có hàng định chế, thích kiểu dáng gì đều có thể đặt may." Thẩm Tiêu vuốt cằm. "Váy có thể may thành kích cỡ người thật không?" Nhân viên cửa hàng:...... Quả thực lần đầu tiên gặp được khách hàng kiểu này, đặt thành kích cỡ người thật, chi bằng đi sang shop quần áo cho nhanh? Nguyên bản người phụ nữ đứng sau quầy chính là cửa hàng trưởng, đã qua tuổi bốn mươi, trải đời nhiều, kiểu khách nhân nào mà chưa từng thấy. Vừa nghe đến đó liền bình tĩnh mà bước tới, lễ phép dò hỏi. "Quý khách có phải hay không muốn may đồ đôi cho mẹ con?" Mọi người:...... Trang phục mẹ con? Cái quỷ gì? Thẩm Tiêu rõ ràng một chút cũng không hiểu biết, nhưng lại ra vẻ rất lành nghề mà gật đầu. "Đúng vậy, một lớn một nhỏ đều mặc giống nhau." Cửa hàng trưởng cười nói "Cái này có thể định chế, nhưng giá cả thì tương đối đắt." "Không thành vấn đề, chỉ cần có thể làm ra tới là được, như vậy đi, tôi đặt trước mười bộ." Mọi người:??? Nghe Thẩm Tiêu nói muốn đặt váy búp bê, lại còn là kích cỡ người thật, Thẩm Du liền có dự cảm xấu. Hắn đột nhiên đặt may nhiều quần áo như vậy là để cho ai mặc? Đoán tới đoán lui tim đập càng bạo, nghĩ thầm chính mình vừa rồi vì sao chạy loạn vô đây làm gì, cảm giác lại sắp gặp rắc rối! Bạch Mộ Tình một bên còn trực tiếp hỏi ra tiếng "Anh đặt mấy bộ áo búp bê này làm gì?" Thẩm Tiêu cũng không giải thích, cười tủm tỉm như mới nhặt được vàng. "Để chơi." Bạch Mộ Tình:...... Lúc này, nhân viên cửa hàng đã đem giấy bút tới cho Thẩm Tiêu viết số đo. Hắn vừa cầm lấy cây bút, Thẩm Du cũng vội vàng ló đầu qua xem. Sau đó liền nhìn thấy hắn cẩn thận nghiêm túc mà viết xuống: thân cao 170CM, ba vòng 85C, 65, 90. Thẩm Tiêu viết xong liền đem giấy bút trả lại cho cửa hàng trưởng, lúc sau đối phương lại dắt hắn vào trong tuyển lựa kiểu dáng rồi thanh toán tiền, Thẩm Tiêu đều biểu hiện đến phi thường kiên nhẫn mà phối hợp. Hai nữ một nam dạo cửa hàng, cuối cùng lại là tên đàn ông mua bỏ tiền ra mua búp bê, tình huống có điểm quái dị! Bên kia bận đến khí thế ngất trời, bên này hai người bị bỏ quên lại có chút ngơ ngác. Bạch Mộ Tình liếc mắt một cái liền nhìn ra Thẩm Tiêu viết xuống cũng không phải số đo của mình, trong lòng suy đoán hắn có phải hay không còn có nữ nhân khác, vì vậy sắc mặt cũng không mấy đẹp. Thẩm Du ngay từ đầu đoán rằng Thẩm Tiêu mua những thứ này là cho cô xuyên, rốt cuộc thì hắn thích nhất là lăn lộn đứa em gái này. Khi thấy Thẩm Tiêu viết ra chiều cao cô thật sự bị doạ không nhẹ, nhưng chờ thấy rõ số đo ba vòng liền thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Du khổ người to, căn bản mặc không vừa kiểu dáng thon thả như vậy. Cho nên khẳng định không phải mua cho cô! Bất quá, Thẩm Du cũng rất tò mò, Thẩm Tiêu chi tiền rộng rãi kiểu này, một hơi mua mười bộ, là mua cho ai? Xem sắc mặt Bạch Mộ Tình bên cạnh liền biết, ba vòng này cũng không phải số đo của ả, hơn nữa Bạch Mộ Tình lùn hơn cô nửa cái đầu, khẳng định không đến 1m70. Chẳng lẽ Thẩm Tiêu còn có tình nhân khác? Cái này trong sách cũng không có đề qua nha! Nghĩ như vậy, Thẩm Du lại cố ý hỏi Bạch Mộ Tình "Cái đó là số đo của chị sao?" Bạch Mộ Tình âm thầm liếc mắt một cái "Không phải." Thẩm Du nhướng mày, rầu rĩ mà lẩm bẩm "Vậy cho ai nhỉ? Anh trai mình bên người nhiều nữ nhân như vậy..." Bạch Mộ Tình nháy mắt đen mặt. "Thẩm Tiêu có rất nhiều nữ nhân?" Thẩm Du vô tội mà che miệng, chớp chớp mắt. "Coi như em chưa nói gì hết!!!" "......" *** Thẩm Tiêu rốt cuộc muốn đem số quần áo đó đưa cho ai, việc này Thẩm Du cũng cảm thấy kỳ quái. Nhưng bởi vì không liên quan đến cô, nên chỉ qua hai ngày, Thẩm Du liền đem chuyện này quẳng ra sau đầu. Thẳng đến vài hôm sau khi cô tan học về nhà, liền nhìn thấy chú Lý đang đứng sửa sang mấy bộ váy áo hoa lệ, cẩn thận treo lên móc, rồi lại vác đến phòng tập. Một gian rộng rãi chỉ toàn máy tập thể thao, trên vách tường lại treo mấy bộ váy công chúa xinh xinh xù xù, nhìn cứ quái quái. Thẩm Du trầm ngâm đứng nhìn mấy bộ váy áo phát ngốc nửa ngày. Lúc ở trong tiệm cô cũng chỉ xem thoáng qua, không có cảm giác gì đặc biệt. Hôm nay nhìn thấy vật thật, lại còn là kích cỡ cho người mặc, cảm giác thật là phi thường chấn động, một lúc lâu mới nhớ ra muốn hỏi chú Lý cái gì. "Tại sao lại treo mấy bộ váy này ở đây? Của ai vậy chú?" Lý thúc cười tủm tỉm "Là của tiểu thư nha!" "......" Cái đồ chơi gì, này rõ ràng không phải kích cỡ của cô! "Mấy cái này cháu làm sao mặc vừa?" Trừ phi cầm đao đem cô chém rớt một nửa. "Tiên sinh nói, từ hôm nay làm cho tiểu thư tiến vào chế độ ma quỷ hình thức tập luyện, khi nào có thể mặc vừa số váy này khi đó mới tính là hoàn thành nhiệm vụ. Tiên sinh sẽ tới giám sát." Thẩm Du:... Tên này...tên điên này quả thực khinh người quá đáng! Mịa nó, lật bàn! ———— *BJD: ball-jointed dolls *SD: Super Dollfie (スーパードルフィ) một hãng BJD có tiếng của Nhật
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]