Trời vào cuối hạ, thời tiết có chút oi bức. Thẩm Du ngồi học cả một ngày, lúc ra khỏi trường đầu óc đã choáng váng. Sau lại còn leo lên xe bus lắc lư một đường, thiếu chút liền ngất đi. Lúc đến trạm vẫn là nhờ tài xế nhắc nhở hai lần mới bừng tỉnh, cũng do trạm này xuống rất ít người, nên bác tài đã sớm đem cô nhớ kĩ. Thẩm Du vội vàng nói lời cảm ơn rồi từ từ đi xuống, vừa rời khỏi điều hoà mát lạnh trong xe, không khí nóng bức đã tạp ngay vào mặt. Làn da vốn dĩ khô mát của Thẩm Du thoáng chốc rịn ra một tầng mồ hôi. May mắn vùng này là khu biệt thự, hai bên đường đều có bóng râm, cô trốn dưới tàng cây mà đi mới không đến nỗi đem mình một giây thiêu trụi. Vừa lúc ngang một bụi hoa, Thẩm Du dừng bước, từng cụm nhỏ li ti màu tím nhạt đón gió phấp phới, đẹp đến mức làm lòng người ngứa ngáy. Kỳ thực Thẩm Du ngấp nghé chúng nó đã lâu, lần này thừa dịp xung quanh vắng người, rốt cuộc quyết định hướng tới bụi hoa vươn ma trảo. Một trận gió thổi tới, mấy khóm hoa càng cuồng hoan nhảy nhót, Thẩm Du lén lút ngó nghiêng trái phải, xác định không có ai, bèn cẩn thận ngắt thêm một đoá... Không chờ cô chậm rãi thưởng thức, một thanh âm vang dội liền từ xa truyền đến "Uây! Em gái, không được hái hoa!" Thẩm Du bị dọa đến nhảy dựng, quay đầu lại xem một cái, nhân viên bảo vệ ở trạm gác đằng xa đang hướng bên này xua xua tay. Cô xấu hổ thè lưỡi, nhanh tay véo thêm một bông hoa, sau đó tốc tốc bỏ chạy. Đi khỏi đó một đoạn xa, Thẩm Du mới thả chậm tốc độ, đem hoa trong tay lên chóp mũi ngửi ngửi, chậm rì rì mà quay về nhà. Dưới ánh chiều tà, bóng người kéo dài vô tận. Cô vốn dĩ cũng gọi là Thẩm Du, nhưng tuyệt đối không phải là Thẩm Du hiện tại. Trước kia cô là một diễn viên có chút danh tiếng, hai mươi bảy tuổi, ban đầu học múa cổ điển, về sau bởi vì ngoại hình xuất sắc nên được tuyển vào đóng một bộ phim cổ trang. Vai diễn ấy tạo hình quá đẹp, nhân khí ngút trời, Thẩm Du sau đó nhận được thêm vài tác phẩm lớn, vì thế dần dần tạo nên danh tiếng, tiền đồ vô lượng. Thế nhưng chưa chờ được huy hoàng, đoàn làm phim của cô trên đường bất ngờ gặp tai nạn, lao ra khỏi rào chắn rơi xuống vách núi. Tuy Thẩm Du không cảm nhận được một khắc đau đớn cuối cùng, nhưng ngẫm lại với độ cao như vậy, kết cục khẳng định là bẹp thành thịt nát không lệch đi đâu. Lúc cô tỉnh lại thì linh hồn đã xuyên vào một cô gái khác, cũng tên Thẩm Du, hiện chỉ mới 20 tuổi, Học Viện Điện Ảnh năm thứ hai. Nhưng tất thảy cũng không phải vấn đề gì lớn, mà quan trọng nhất, nơi này cư nhiên lại là thế giới trong một quyển tiểu thuyết! Tuy chưa chết hẳn, nhưng Thẩm Du chẳng hiểu sao lại biến thành vai phụ trong một cuốn sách. Bất quá cũng có điều an ủi, dẫu sao cô vẫn còn sống được lành lặn. Thẩm Du sở dĩ biết được chuyện này là do trước khi xuyên qua, cô vừa vặn có xem bộ tiểu thuyết trên, lại còn là xem đến nghiền ngẫm. Lúc tiếp nhận được kịch bản phim cải biên, cô sắm vai nữ chính, bởi vì là lần đầu tiên diễn phim hiện đại, Thẩm Du sợ rằng mình đối với nhân vật lý giải không đủ thấu triệt, nên mới dặn dò trợ lý Hàn Hiểu Băng đi tìm mua nguyên tác về xem. Đầu sách tên "Khi nào anh yêu em", cũng chính là thế giới mà cô đã tiến vào, hết thảy nhân vật cùng tình tiết đều giống y như đúc. Thẩm Du đối với quyển tiểu thuyết này không có ý kiến, đối với việc mình xuyên thành nữ phụ yếu đuối nhát gan đến phát bực cũng không có ý kiến, điều duy nhất làm cô để tâm chính là, nhân vật này có một người anh trai quyền lực, tâm thần đại vai ác trong tác phẩm — Thẩm Tiêu! Chính xác là một tên đại BOSS cùng bạch liên hoa nữ phụ dây dưa không rõ, lại đối với nam chính Tư Đồ Dật tranh đấu đá không ngừng, cuối cùng rơi vào thảm kịch. Thẩm Du rất muốn vì mình thắp một nén nhang. Cô gái này kỳ thật không phải em gái ruột của Thẩm Tiêu, mà là Thẩm phu nhân năm đó từ bãi rác nhặt về. Nhà họ Thẩm tính tình trời sinh lạnh nhạt, sau khi bà Thẩm nhận nuôi cô cũng không mấy để tâm, chủ yếu là do Lý quản gia chăm sóc. Thẩm Du cũng sớm biết thân thế của mình, tuy rằng người nhà đối với cô rất khoan dung, tiền tiêu vặt cũng cấp đủ, nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh sống trong mặc cảm. Luôn cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, rõ ràng có tiền trong tay mà cứ sống kiểu bình dân, đến nỗi, đi học cũng chỉ toàn đi xe bus. Một đứa trẻ đáng thương như vậy, lại có tên anh trai ương ngạnh kiêu ngạo, cả ngày bị khi dễ cũng thôi, cớ gì cuối cùng còn bị liên luỵ rơi vào một cái kết cục thê thảm. Thật sự là quá bi thương. Thẩm Du vừa nghĩ chuyện, vừa lấy chân khều khều hòn đá nhỏ ven đường, khi về đến sân nhà mới trông thấy một chiếc Toyota màu đen, chất lượng thường thường, vừa nhìn đã biết không thuộc về Thẩm gia. Một người đàn ông trung niên đứng cạnh sườn xe, đầu trọc, mặt bóng dầu, bụng còn to hơn bụng bầu, thoạt nhìn vô cùng ngấy mỡ. Thẩm Du vòng qua gã, hướng phía sân trong mà đi, ông chú đầy mỡ kia vội vàng gọi giật lại "Cháu gái nhỏ, đây là nhà cháu sao?" Thẩm Du đề phòng mà nhìn nhìn "Có việc gì vậy?" Gã toét miệng cười, lộ ra một ngụm răng vàng khè "Kia xin hỏi, Thẩm Tiêu có ở nhà không?" Thẩm Du nhíu mày, lại đi thêm vài bước mới trả lời "Vậy chú có thể đi rồi, anh tôi đi công tác còn chưa có trở về!" Nói xong cũng không thèm để ý đến gã, một đường không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong. Đi dưới trời nắng to hồi lâu sẽ khát nước, Thẩm Du vừa vào nhà buông cặp sách, liền chạy đến phòng bếp mở tủ lạnh, bên trong có đầy đủ các loại nước trái cây ướp đá, cô chọn cho mình một chai nước chanh. Thẩm Du rót nước vào ly, cầm trên tay, vừa uống vừa xuyên qua cửa sổ phòng bếp nhìn ra bên ngoài, gã dầu mỡ kia còn ở đó. Kỳ thật vừa rồi là cô nói dối. Thẩm Tiêu hôm nay quay về, buổi tối còn về nhà ăn cơm, cũng sẽ là lần đầu tiên sau khi xuyên đến đây cô chạm mặt Thẩm Tiêu. Thẩm Du từng đọc qua nguyên tác, ở bên ngoài Thẩm Tiêu tuy tác oai tác quái, nhưng đối đãi người thân vẫn tương đối tốt. Nhiều ngày qua cô đã thật thận trọng mà suy xét, cảm thấy chính mình có lẽ nên dọn ra ngoài ở, rời xa Thẩm Tiêu, như vậy mới có thể tránh đi kết cục bi kịch cùng với nhà họ Thẩm. Cho nên cô quyết định, chờ sau khi Thẩm Tiêu trở về sẽ tìm cơ hội cùng anh ta nói chuyện, chỉ là dọn ra riêng mà thôi, ngày thường Thẩm Tiêu cũng không quá để ý đứa em gái này, hẳn sẽ không làm khó dễ gì. Thẩm Du thực mau đem nước trái cây uống cạn, Lý quản gia không biết đi vào phòng bếp từ khi nào, thấy cô ở đó, liền cười ha hả "Đói bụng sao? Cơm tối đã chuẩn bị tốt, chờ tiên sinh trở về là có thể ăn." Chú Lý là quản gia kiêm bảo mẫu của Thẩm gia, năm nay 60 tuổi, dáng người phúc hậu, lúc nào cũng vui vẻ tươi cười, đã vậy làm cái gì cũng giỏi. Từ sửa chữa gia dụng đồ điện đến xe chỉ luồn kim, chuyện lớn chuyện nhỏ đều vô cùng thuần thục. Tài nấu ăn càng là tuyệt nhất. Do vậy Thẩm Du từ sau khi xuyên qua đến nay, sức ăn mỗi lúc một nhiều. Cô trộm chỉ ra ngoài sân hỏi nhỏ "Chú Lý, chú biết người đó là ai không?" Ông lắc lắc đầu, "Hẳn là đến bàn chuyện làm ăn với tiên sinh." Hai người đang trò chuyện, phía trong sân lại nhiều ra một chiếc Rolls-Royce, trông thực xa hoa kiêu ngạo. Chú Lý vội vàng đẩy đẩy Thẩm Du "Tiên sinh đã trở lại, chúng ta ra cửa đón ngài ấy đi" nói xong liền xoay người đi rồi. Thẩm Du bĩu môi nghĩ thầm, ngầu dữ vậy sao? Về nhà còn muốn có người nghênh đón! Nhưng cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đi theo chú Lý ra ngoài. Chiếc Rolls-Royce chậm rãi tiến vào trong sân, sau khi dừng lại hẳn, cửa sau từ phía trong đẩy mở, liền thấy một thân ảnh thon dài từ trên xe bước xuống. Đến lúc người kia hoàn toàn thẳng lưng đứng ở bên ngoài, Thẩm Du không khỏi đờ ra một chút. Trước kia, bất luận là ở học viện múa hay giới giải trí, trai đẹp mà cô gặp qua quả thực nhiều như sao trời, tuy nhiên mặt đẹp dáng lại không chuẩn, thân hình dễ nhìn thì mặt mũi khó coi, cũng có vài người có được cả hai nhưng tỉ lệ xuất hiện là cực nhỏ. Mà, cái tên Thẩm Tiêu bị tác giả miêu tả thành vai ác đệ nhất, đầu óc tâm thần đang đứng trước mặt cô đây, chính xác lại là hàng thật giá thật đại soái ca: mặt mũi sắc sảo hoàn mỹ, dáng dấp ưu nhã tinh chuẩn. Thẩm Du không cấm cảm khái trong lòng: lớn lên đẹp như vậy, thoạt nhìn cũng không giống người đầu óc có bệnh a! Trong sân, Thẩm Tiêu sau khi xuống xe vẫn đứng yên một chỗ, ánh mắt khinh phiêu phiêu mà đảo qua Thẩm Du, sau đó một tay gác lên mui xe, lười nhác mà nhìn về phía cổng. Ông chú dầu mỡ ban nãy sấn lúc xe của Thẩm Tiêu tiến vào đã đon đả đứng chờ, vừa thấy người kia liếc mắt qua đây, liền vội vàng cúi đầu khom lưng mà đi tới, cười lấy lòng "Thẩm tổng, rốt cuộc gặp được ngài." Thẩm Tiêu lơ đãng nhịp nhịp đầu ngón tay "Lâm tổng, tìm tới tận đây là có việc gì sao?" Ráng chiều sắp tắt, sắc hồng cam bao phủ cả không trung, làm cho khuôn mặt tất cả mọi người như được mạ lên mình một tầng ánh sáng, thoạt nhìn thực mơ hồ. Gã kia trước sau không dám thẳng lưng, phảng phất sinh ra liền thua người một bậc, chỉ xoa xoa tay mà rằng "Thẩm tổng ngài thật là quý nhân hay quên, thằng con phá gia bại tử nhà tôi tối qua vừa thua cược chỗ ngài một mảnh đất, ngài xem có thể hay không..." Thẩm Tiêu nhíu mi, sau đó khoa trương làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ "A, hoá ra là việc này." Thấy người kia đã nhớ tới, Lâm tổng vội vàng nói "Mảnh đất kia đối với ngài chỉ là con kiến, nhưng đối với Lâm gia là toàn bộ gia tài, còn cầu Thẩm tổng có thể giơ cao đánh khẽ, thu hồi một phen đánh cuộc." Nói xong lời cuối cùng, gã đã nặn được nước mắt ra tới. Thẩm Tiêu cắm tay vào túi, chậm rì rì mà đi lên trước, lượn quanh gã một vòng, có chút buồn rầu mà nói "Thu hồi đánh cuộc? Vậy không phải uổng công bận rộn một đêm qua hay sao?" Họ Lâm vội vàng bày tỏ thái độ "Chỉ cần không phải mảnh đất kia, Thẩm tổng nếu có yêu cầu khác tôi có thể đáp ứng, nhất định hai tay cung kính dâng cho ngài!" Thẩm Tiêu nghe xong không nói nữa, chỉ lạnh nhạt mà nhìn, gã kia đứng dưới ánh mắt đầy uy áp của Thẩm Tiêu cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Thực mau, cả một kiện sơ-mi đều ướt nhẹp. Sau đó mọi người chỉ thấy Thẩm Tiêu không chút quan tâm mà cúi đầu, nhìn xuống chân mình tấm tắc "Giày thật là dơ." Không đầu không đuôi một câu như vậy, đồng thời đem tầm mắt mọi người kéo đến trên chân. Nhưng kia một đôi giày da thoạt nhìn bóng loáng, dơ ở chỗ nào? Thẩm Du nhất thời mờ mịt, thế nhưng họ Lâm lại lập tức hiểu ngay, vội vàng quỳ một gối, khom lưng mà nịnh nọt "Thẩm tổng, thỉnh ngài nâng cao chân ngọc." Thẩm Tiêu nháy mắt bị chọc cười, hừ nhẹ ra tiếng, sau đó vô cùng kiêu ngạo mà nâng chân, dẫm đến trên vai đối phương, lại từ trong túi áo rút ra một mảnh khăn lụa, thong thả ung dung mà xoa xoa mũi giày. Giống như thứ hắn đang lau không phải một chiếc giày, mà là một kiện tác phẩm nghệ thuật xa xỉ. Chờ sau khi tỉ mỉ đem giày sát qua một lần, Thẩm Tiêu lại nhìn nhìn, sau đó mới vừa lòng mà thu chân, tùy tay đem khăn lụa ném trên mặt đất "Được rồi, ông trở về đi, thiếu gia hôm nay tâm tình không tệ, tạm tha cho một hồi." Lâm tổng nháy mắt vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu lên nói "Cảm tạ cảm tạ, phi thường cảm tạ Thẩm tổng khoan hồng độ lượng." Sau đó gã lại nói một đống lời cảm kích rồi mới rời đi. Thẩm Du nhìn một màn này từ đầu tới cuối, sớm đã là trợn mắt há mồm. Chỉ thấy Thẩm Tiêu móc ra bao thuốc, rút lấy một cây, châm lên rồi hút vào vài khẩu, sau đó nói với người tài xế đứng bên cạnh "Cho trợ lý Đỗ tức tốc hoàn tất thu mảnh đất đó vào tay rồi đem giấy tờ đến đây, miễn cho lão già này mỗi ngày tới phiền toái." Thẩm Du:...... Mới đó không phải nói là chính mình muốn tha cho người ta một hồi sao? Này vừa quay đi liền trở mặt? Được rồi, cô thu hồi lại câu nói phía trước, người này tuy rằng lớn lên đẹp, rất tiếc lại là một kẻ đầu bị nước vô a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]