Chương trước
Chương sau
3 giờ sáng, Ngôn Hi lại một lần nữa bừng tỉnh từ trong ác mộng.
Cô từ trên giường ngồi dậy, mở mắt nhìn ánh đèn trên đầu giường, sau đó liền ngồi ở trên giường phát ngốc.
Hiện tại cách thời gian Lăng Phong xảy ra chuyện ngoài ý muốn rơi xuống từ lầu cao đến chết đã qua hai tháng, nhưng những cơn ác mộng của Ngôn Hi vẫn không có dừng lại.
Mỗi tối cô vẫn cứ mơ thấy những sự việc làm cô cảm thấy sợ hãi.
Sau một lúc xoa xoa trán, Ngôn Hi dứt khoát từ trên giường bò dậy, sau đó đi nhà vệ sinh một chuyến.
Nhưng sau khi quay lại phòng lần nữa, Ngôn Hi vẫn cứ không có một tia buồn ngủ nào.
Sau một hồi lăn lộn trên giường, Ngôn Hi bất lực mở mắt.
Trong đầu cô còn hiện lên rõ nét hình ảnh giấc mộng vừa trải qua như một bức tranh.
Trong mộng cô cùng Ngôn Cẩn quan hệ từ nhỏ liền không tốt, cha mẹ vẫn luôn không thích cô, luôn yêu cầu cô nhường em gái.
Vì thế cô ăn không ít khổ, chịu không ít ủy khuất.
Ngôn Hi kỳ thật vẫn biết những thứ cô mơ thấy không chỉ đơn giản là một giấc mộng.
Rốt cuộc trước nay cô chưa từng thấy có ai có giấc mơ có trật tự rõ ràng giống mình.
Thậm chính những người gặp trong mộng đều lần lượt xuất hiện trong thế giới hiện thực của cô.
Tỷ như Lăng Phong, tỷ như Tống Vân Kỳ, lại tỷ như những cô gái bên cạnh Lăng Phong luôn tìm cách gây phiền toán cho mình cùng em gái.
Hơn nữa thời điểm Ngôn Hi đối mặt với Ngôn Cẩn, Ngôn Cẩn sẽ phát sinh ra hành động cổ quái nào đó, trong lòng Ngôn Hi kỳ thật đã có suy đoán.
Có lẽ đây chính là sự tình phát sinh đời trước của cô.
Mà ở cảnh trong mơ, cái chết của Ngôn Cẩn cùng Tống Vân Kỳ đều liên quan đến cô.
Cũng bởi vì điểu này, lúc trước Ngôn Hi mới cố ý nghĩ cách cách xa Tống Vân Kỳ, bởi vì trong lòng cô sợ những việc kia sẽ phát sinh.

Mà đối với Lăng Phong, Ngôn Hi lại ôm một loại thái độ phức tạp, lúc đầu cô chán ghét Lăng Phong, bởi vì đối phương luôn dây dưa với em gái của mình.
Nhưng sau khi chứng kiến hành động của Lăng Phong trong mơ, Ngôn Hi vốn chán ghét Lăng Phong lại trở nên sợ hãi.
Bởi vì cô không thể tưởng tượng được có người vô sỉ được như Lăng Phong.
Ngôn Hi có thể cảm giác được, mình trong mơ cũng chán ghét Lăng Phong, nhưng Lăng Phong luôn là bộ dạng bản thân hắn biết hết, hắn cho rằng bộ dạng khổ sở của cô là vì cô thích hắn.
Buồn cười, Ngôn Hi cảm thấy trừ phi đầu óc mình bị hỏng mới có thể đi thích cái loại tra nam như Lăng Phong.
Nhưng thật đáng buồn cảnh trong mơ cô không có cách nào cự tuyệt việc ở chung với Lăng Phong, thậm chí cuối cùng nghe được Lăng Phong vì cô mà hại cha mẹ cô tàn tật, cô liền nghĩ mọi cách trốn khỏi Lăng gia, kết quả cuối cùng vẫn bị Lăng Phong bắt trở về.
Thậm chí cuối cùng chính mình thế nhưng còn bị mất trí nhớ, hơn nữa sau khi tỉnh lại liền tin lời ma quỷ của Lăng Phong, cho rằng đối phương chính là người yêu của mình.
Đố với việc này, Ngôn Hi cảm thấy thật bất đắc dĩ, cho nên ở lúc cảnh trong mơ nhìn đến mười mấy năm sau chính mình bắt gian tại giường Lăng Phong cùng Bành Nhiên liền cảm thấy suy sụp, cuối cùng thời điểm cùng hai người kia đồng quy vu tận, trong lòng Ngôn Hi cũng không có nhiều cảm xúc.
Bởi vì trước nay cô vẫn không thật sự quá tin tưởng loại người như Lăng Phong có thể thật sự là lãng tử quay đầu, sở dĩ lúc trước hắn muốn ở bên cô bất quá chỉ vì mình là người trong mộng từ nhỏ mà thôi.
Đứng ở góc độ một người xem, cho nên Ngôn Hi có thể nhìn ra, nếu nói Lăng Phong thích cô, không bằng nói Lăng Phong thích “Ân nhân cứu mạng” hắn khi còn nhỏ.
Hành động từ trước cho đến nay của Lăng Phong, có thể nói là cảm động với hành động của cô mà thôi.
Vốn dĩ Ngôn Hi còn sợ những cảnh trong mơ đó sẽ trở thành sự thật, cô sẽ thật sự hại đến người nhà. Bất quá cũng may hiện tại Lăng Phong đã chết, cha mẹ Lăng Phong bởi vì vi phạm pháp luật mà còn ngây ngốc trong nhà giam, công ty của bọn họ cũng đã bị các cổ đông phân chia sạch sẽ, những ác mộng của Ngôn Hi vĩnh viễn chỉ có thể là ác mộng thôi.
Đây chính là tia an ủi duy nhất của Ngôn Hi trong một khoảng thời gian dài.
Nghĩ như vậy một lúc, rốt cuộc thần kinh vốn đang căng chặt của Ngôn Hi liền thả lỏng xuống, một lần nữa cô nằm vật xuống giường, một lát sau cũng liền lâm vào mộng đẹp.
Buổi sáng ngày hôm sau lúc rời giường, Ngôn Hi đi vào trong bếp làm một chút đồ ăn đơn giản, sau đó ăn cơm sáng của mình.
Hôm nay là thứ bảy, cho nên cô có thể ở nhà, còn Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu đã đưa Ngôn Cẩn đi thủ đô làm phẫu thuật tim.
Ngôn Hi cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô phát hiện từ khi Lăng Phong rơi lầu bỏ mạng, thân thể của em gái liền tốt lên từng ngày, mà ở tháng trước, Ngôn Cẩn đi bệnh việc kiểm tra theo thường lệ, kết quả của Ngôn Cẩn chính là thích hợp làm phẫu thuật.
Sau đó, Tần Văn Châu liền suy nghĩ hơn nửa tháng, cuối cùng hẹn lịch làm phẫu thuật của Ngôn Cẩn với bác sĩ ở thủ đô. Mà thời gian chính là hôm nay, cho nên ba ngày trước Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu đã đưa Ngôn Cẩn đi thủ đô.
Ngôn Hi vốn dĩ muốn theo Ngôn Cẩn xem làm phẫu thuật, nhưng cô còn có việc học, liền chỉ có thể bất đắc dĩ bị ném ở nhà một mình.

Ăn cơm sáng xong, cô cùng Tống Vân Kỳ hàn huyên qua di động một hồi, sau đó Ngôn Hi liền bắt đầu vừa xem TV vừa liếc nhìn thời gian.
Tuy tầm mắt cô dừng lại ở trên TV trước mặt, nhưng kỳ thực lực chú ý của Ngôn Hi đều ở di động bên cạnh mình.
Mẹ nói Tiểu Cẩn hôm nay làm phẫu thuật đến khoảng giữa trưa liền xong, tuy rằng Tần Văn Châu cùng Ngôn Cẩn đã nói lần phẫu thuật này mức độ nguy hiểm rất thấp, nhưng Ngôn Hi vẫn không nhịn được lo lắng cho Ngôn Cẩn.
Có lẽ chỉ có cuộc điện thoại thông báo cuộc phẫu thuật của Ngôn Cẩn thành công, Ngôn Hi mới có thể buông xuống lo lắng.
“Tin tức mới nhất, nhị thiếu Tưởng Thành của tập đoàn Tưởng Thị ngày hôm qua đã được xác định có vấn đề về tinh thần, cho đến rạng sáng ngày hôm nay chủ tịch Tưởng Thị đã bí mật đưa em trai vào bệnh viện tâm thần……”
Một cái tên quen thuộc khiến Ngôn Hi chú ý, cô quay đầu lại nhìn lên ảnh chụp lén trên màn hình TV.
Một người trẻ tuổi anh tuấn bị mấy người lực lưỡng cưỡng chế đưa tới bệnh viện tâm thần. Trong miệng người trẻ tuổi này còn không ngừng kêu “Tôi không điên, tôi thật sự là Tưởng Thành.”
Ngôn Hi không khỏi chớp chớp mắt, cô đã nhớ tới người này là ai.
Năm ngoái thời điểm cô cùng Tiểu Cẩn ăn sinh nhật, ở tòa trung tâm thương mại bên cạnh tiểu khu nhà mình các cô đã đụng phải cái người mắc bệnh tâm thần kia.
Ngôn Hi thở dài một hơi, cô không nghĩ tới hóa ra người kia thật sự là một bệnh nhân tâm thần nha. Người nhà của người kia cũng thật không đáng tin cậy, rõ ràng biết con trai nhà mình có bệnh, thế nhưng đến bây giờ mới đem hắn vào bệnh viện tâm thần.
Liền ở lúc trong lòng Ngôn Hi còn đang miên man suy nghĩ, di động bên cạnh cô đột nhiên vang lên.
Sắc mặt Ngôn Hi lập tức khẩn trương lên, cô cầm lấy di động, quả nhiên trên màn hình hiện lên chữ “Mẹ”.
Ngôn Hi cắn môi, tiếp nhận điện thoại.
“Mẹ.”
Hơi thở của Tần Văn Châu bên kia có chút gấp gáp, dường như quá kích động.
Tâm Ngôn Hi khẩn trương lên, sau đó cô liền nghe Tần Văn Châu nói.
“Tiểu Hi, Tiểu Cẩn phẫu thuật thành công rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.