Lăng Phong mang theo Ngôn Hi đi ăn ở một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc ăn cơm. “Em thích cái gì liền gọi, không cần khách khí.” Lăng Phong đem thực đơn đưa tới tay Ngôn Hi. Ngôn Hi tiếp nhận thực đơn, tùy ý chọn vài món, sau đó lại đem thực đơn trả về. Nhìn người trước mắt diễn xuất dối trá, trong lòng Ngôn Hi chỉ cảm thấy một trận buồn nôn. Những hình ảnh trước đó liền từng xuất hiện trong giấc mơ của cô. Từ lần ở trong nhà ngoài ý muốn nghe được sự thật về thân thế của mình, Ngôn Hi liền lâm vào một cái ác mộng. Ở trong ác mộng, quan hệ giữa cô cùng em gái từ nhỏ vẫn luôn không tốt, em gái vẫn luôn vô cớ khi dễ cô. Sau đó hai người bọn họ đều lên cao trung, “Ngôn Cẩn” trong mơ liền vì Lăng Phong học trưởng trước mắt này mà cùng cô trở mặt thành thù, thậm chí cuối cùng còn vì đối phương mà tái phát bệnh tim đến chết. Ngôn Hi tự nhiên không muốn tin tưởng, tuy rằng hiện tại cô đã biết vì cái gì cha mẹ từ khi còn nhỏ luôn đối xử với mình khác Ngôn Cẩn. Nhưng tình cảm chị em các cô lại không giống trong mơ. Nhưng rồi cô lại không thể không sợ hãi những sự việc diễn ra trong mơ đó. Bởi vì cảnh trong mơ liền tràn ngập logic, thậm chí đến nhân vật xuất hiện trong mơ cùng hiện thực cũng không mấy khác biệt. Mà mặc kệ là hiện thực hay mơ, cô đều cùng một người không thoát khỏi liên quan. Người đó là Lăng Phong. Cho nên, Ngôn Hi lo lắng tất cả mọi chuyện đều là Lăng Phong đang ngầm dùng thủ đoạn gì với mình, bởi vậy hiện tại cô mới có liên hệ với Lăng Phong. Mà đối với Tống Vân Kỳ, hiện tại Ngôn Hi trốn tránh đối phương là vì xuất phát từ áy náy trong lòng. Cô cũng không muốn đem Tống Vân Kỳ liên lụy vào chuyện của mình. Lăng Phong cũng chọn đồ ăn xong, nhà hàng này cũng thực mau mang đồ ăn lên. “Ăn đi, không cần khách khí.” Lăng Phong nói. Ngôn Hi ngây người một chút, mới cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn, cô chỉ mới ăn hai miếng, một đôi đũa khác liền duỗi tới trong chén của cô. “Thử cái này đi, hương vị cũng không tệ lắm.” Lăng Phong một bên nói, một bên gắp một khối cá đặt vào trong chén Ngôn Hi. Ngôn Hi nhìn khối cá trong chén của mình, có chút ngoài ý muốn cắn cắn môi, mà Lăng Phong ở bên cạnh cô còn đang thúc giục. “Mau ăn đi, làm sao vậy? Không phải em còn ghét bỏ tôi chứ.” Ngôn Hi gượng ép bản thân cong khóe miệng, “Không có, chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ thôi.”
Ngôn Hi nói xong, liền dùng đũa gắp khối cá lên, chuẩn bị đưa vào miệng mình. Ánh mắt Lăng Phong vẫn luôn dừng trên đôi đũa của Ngôn Hi. Liền ở một khắc trước khi khối cá tiếp xúc đến môi Ngôn Hi, sau lưng Ngôn Hi vang lên một âm thanh, đánh gãy động tác của Ngôn Hi. “Chị, vì cái gì chị không đợi em.” Giọng nói ủy khuất của Ngôn Cẩn vang lên phía sau Ngôn Hi. Ngôn Hi sửng sốt trong nháy mắt, sau đó thuận thế hạ đôi đũa trong tay xuống, xoay người về phía sau. Ngôn Cẩn đang đứng cửa phòng nhìn cô. Môi Ngôn Hi run run: “Tiểu Cẩn…… Em, sao em lại tới đây?” Ngôn Cẩn rũ mắt: “Em đi theo chị tới đây, chỉ là lúc ra khỏi trường liền không cẩn thận bị bỏ lại, bất quá may mắn gặp được một bạn học ban nhị, là hắn nói cho em biết chị cùng……. Lăng Phong học trưởng tới nơi này.” Ngôn Cẩn nói xong liền ngẩng đầu nhìn Ngôn Hi một cái, Ngôn Hi có lẽ quá mức chấn kinh rồi, trong khoảng thời gian ngắn không có trả lời Ngôn Cẩn. Ngôn Cẩn cắn môi, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên đáng thương vô cùng: “Chị vì cái gì không nói lời nào? Có phải chê em phiền. Thực xin lỗi, em thật sự không phải cố ý quấy rầy chị cùng Lăng Phong học trưởng hẹn hò. Em chỉ nghĩ muốn cùng chị ăn cơm mà thôi.” Ngôn Hi lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cô nhìn em gái trước mặt là một bộ dáng ủy khuất, có chút hoảng loạn lên. “Không có, không phải như thế đâu Tiểu Cẩn, chính là trong khoảng thời gian ngắn chị chưa phản ứng lại kịp, chị cũng không có chê em phiền. Ngôn Hi đi đến bên cạnh Ngôn Cẩn, do dự một chút sau đó duỗi tay xoa đầu Ngôn Cẩn. Ngôn Cẩn cúi đầu chảy nước mắt: “Có thật không? Vậy vì cái gì chị không mang em theo cùng, đã mấy ngày rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm.” Biểu hiện của Ngôn Cẩn là thập phần làm ra vẻ, Ngôn Hi lại là một bộ dáng thập phần ăn năn. Cô sốt ruột giải thích: “Thực xin lỗi Tiểu Cẩn, là chị sai.” Cô còn muốn giải thích với Ngôn Cẩn một chút, nhưng dư quang liếc đến từ khi Ngôn Cẩn tiến vào, ánh mắt Lăng Phong liền dính trên người Ngôn Cẩn, Ngôn Hi lại kiềm chế lời vì xúc động mà muốn nói ra hết thảy. Cô xoay người đối với Lăng Phong làm ra một nụ cười áy náy, sau đó nói: “Thật ngại quá, học trưởng, tôi còn có việc liền đi trước, lần sau tôi lại mời anh ăn cơm.” Nói xong, không đợi Lăng Phong có phản ứng gì, Ngôn Hi lập tức lôi kéo Ngôn Cẩn rời khỏi nhà hàng. Lăng Phong ở phía sau gọi Ngôn Hi vài tiếng, cũng không được Ngôn Hi đáp lại. Ngôn Hi lôi kéo Ngôn Cẩn đến nhà hàng các cô hay cùng Tống Vân Kỳ đến ăn, sau đó gọi rất nhiều món Ngôn Cẩn thích ăn. Chỉ là nửa ngày Ngôn Cẩn cũng không động đũa. Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn Ngôn Cẩn một cái, mím môi nói: “Vì sao lại không ăn?” Ngôn Cẩn lắc đầu, sau một lúc mới có chút ủy khuất nói: “Chị, chị không có tức giận đi.” “Tức giận cái gì?” “Vừa rồi em đi tìm chị.” Ngôn Hi gắp cho Ngôn Cẩn một cái sủi cảo nhân tôm: “Vì cái gì chị lại phải tức giận?”
“Bởi vì em quấy rầy chị cùng Lăng Phong học trưởng hẹn hò.” Ngôn Hi thật cẩn thận nhìn biểu cảm của em gái trước mắt, trong lòng có chút buồn cười, nhưng cô vẫn muốn thử hỏi Ngôn Cẩn. “Tiểu Cẩn, nhìn chị cùng Lăng Phong học trưởng ở bên nhau, em có ý nghĩ gì?” Chung quy là cô lo lắng mình cùng Ngôn Cẩn sẽ giống như trong mộng vì Lăng Phong mà đấu đá túi bụi. Ngôn Cẩn giương mắt nhìn Ngôn Hi, có chút muốn nói lại thôi. Tâm Ngôn Hi lập tức khẩn trương lên. “Làm sao vậy? Không thể nói cho chị biết sao?” Ngôn Cẩn lắc đầu: “Không phải, chính là em nói ra, chị không được tức giận.” “Không tức giận!” “Em không thích cái Lăng Phong học trưởng kia, chị có thể không qua lại với hắn hay không? Mỗi lần gặp hắn em đều có cảm giác kỳ quái, ánh mắt hắn nhìn em thật đáng sợ.” Nghe được Ngôn Cẩn nói như vậy, tảng đá lớn trong lòng Ngôn Hi rốt cuộc cũng được thả xuống. Cô hướng về phía Ngôn Cẩn cười: “Tiểu Cẩn, chị đảm bảo đây là lần cuối cùng.” Lúc trước là cô si ngốc, bị giấc mộng kia không phân rõ hiện thực cùng hư ảo. Cơm nước xong, hai chị em lại cùng nhau đi đến trường học. Ngôn Cẩn nhớ tới sự việc phát sinh ở nhà lần trước, lại nghĩ đến Ngôn Hi thời gian gần đây có điểm không thích hợp, cô không khỏi mở miệng: “Chị, hết ngày mai là được nghỉ.” Ngôn Hi nghe vậy giật mình một chút, lúc này cô mới nhớ tới ngày mai chính là thứ sáu, lớp mũi nhọn của bọn họ một tháng nghỉ một lần. Hiện tại nghe Ngôn Cẩn nhắc tới việc này, trong lòng Ngôn Hi tự nhiên là rõ ràng. Sau khi biết được thân thế của mình từ trong miệng Ngôn Thành, đã hơn một tháng Ngôn Hi không có cùng Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu, còn có ông bà nội nói chuyện. Ngôn Hi mím môi: “Ngày mai chị sẽ trở về.” Nội tâm Ngôn Cẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại bổ sung nói: “Vậy là tốt rồi, mấy ngày trước cha mẹ gọi cho em còn nhắc đến chị.” Đôi mắt Ngôn Hi cong cong, “Ừ” một tiếng. Sau đó cô liền nghe được tiếng Ngôn Cẩn nói: “Chị, về việc lúc trước ba ba có nói, chị không cần để trong lòng, kỳ thật cũng bởi vì bị ông bà nội bức ép nên mới nói ra như vậy.” “Kỳ thực ba ba cùng mẹ đều để ý đến chị, chẳng qua bọn họ không biết biểu đạt như thế nào thôi.” Ngôn Hi mím môi, trả lời một tiếng “Đã biết.” Nhưng tâm trạng của cô lại giảm sút rõ ràng. Ngôn Cẩn thấy vậy cũng không tiếp tục thay Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu nói lời hay. Cô biết đối với Ngôn Hi mà nói, muốn tiếp thu việc đó vẫn cần một khoảng thời gian nhất định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]