Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc khi còn nhỏ từ lúc hắn có ký ức, cha mẹ hắn vẫn luôn đối xử thiên vị Ngôn Uyển Đình.
Như vậy hiện tại đối phương thích con gái Ngôn Uyển Đình hơn con gái hắn, cũng không phải chuyện gì khó tiếp thu.
Thế nhưng…. Hắn cũng không phải con trai ruột của bọn họ.
Ngôn Thành cảm thấy có chút buồn cười.
Giống như vòng luân hồi, cha mẹ hắn bởi vì không có con trai mà nhận nuôi hắn làm con, nhưng lại không khống chế được thiên hướng thiên vị con gái mình.
Thậm chí thời điểm con gái bọn họ suýt nữa hại chết vợ con hắn, bọn họ có thể dùng ơn dưỡng dục bức hắn nhận nuôi Ngôn Hi.
Như vậy chính hắn đối đãi với Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn có chút khác nhau thì có gì không thể đâu?
Rốt cuộc Ngôn Cẩn mới là con gái ruột của hắn không phải sao?
Đối với Ngôn Thành mà nói, đây là một việc công bằng.
Chờ đến khi hai vị lão nhân Ngôn gia đều đi rồi, phòng khách chỉ còn lại ba người Ngôn Cẩn cùng cha mẹ mình.
Ngôn Cẩn ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Ngôn Thành, cuối cùng vẫn hỏi câu hỏi trong lòng mình ra.
“Ba ba, lời người nói lúc nãy đều là thật sao?”
Ngôn Thành nghe vậy sửng sốt một chút, hắn quay đầu nhìn về phía Ngôn Cẩn, cuối cùng vẫn là gật đầu.
“Thực xin lỗi, Tiểu Cẩn.”
Thực xin lỗi không bảo vệ tốt cho con, mới khiến con từ nhỏ đến lớn phải chịu khổ nhiều như vậy.
Ngôn Cẩn cười cười không sao cả nói: “Không liên quan đến ba ba, hơn nữa chẳng phải hiện tại con đã có chuyển biến tốt đẹp rồi sao?”
Ngôn Thành gật đầu, lại không nói gì nữa, hiển nhiên trong lòng hắn vẫn có điểm áy náy.
Ngôn Cẩn suy nghĩ một chút lại bổ sung nói: “Ba ba, mẹ, hai người có thể đáp ứng con một việc được không?”
“Chuyện gì?”
“Về thân thế của chị, hai người có thể coi như chưa từng có buổi tối ngày hôm nay được không, mặc kệ ba ba cùng……. Cô họ đã xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ cô họ làm cái gì, nói tóm lại chị không biết gì cả, là vô tội.”
“Hơn nữa lúc trước ba ba đã tiếp nhận chị, như vậy chuyện trước kia người liền không truy cứu nữa được không?”
Ngôn Thành trầm mặc một hồi mới nói: “Ta sẽ.”
Ngôn Cẩn lúc này mới thả lỏng cười nói: “Ba ba người thật tốt.”
Tần Văn Châu ở một bên nhắc nhở: “Được rồi, Tiểu Cẩn, ba con đều đã đáp ứng con, vậy con liền nhanh đi ngủ, hiện tại đều đã gần 12 giờ, không cần chậm trễ thời gian nữa, bằng không ngày mai lúc rời giường khẳng định con sẽ không thoải mái.”
Ngôn Cẩn gật gật đầu, nghe lời đi về phòng mình.
Mà cùng lúc đó, Tưởng Thành cũng thông qua một phen lấy lòng, thuận lợi lấy được quyền đấu thầu hạng mục Tưởng gia đang tranh giành với Lăng gia từ trong tay anh trai của mình.
“Đúng rồi Tiểu Thành, cái hạng mục kia chúng ta dự toán là một trăm triệu, đến lúc đó nếu phí tổn vượt quá cái giá này, chú liền không cần cùng Lăng gia tranh đoạt, nhường cơ hội lần này cho bọn họ thôi.”

“Em đã biết rồi anh.”
Tưởng Thành trên mặt thập phần nghe lời người có thân phận là anh của mình này, nhưng nội tâm hắn lại thầm hạ quyết tâm phải lấy hạng mục này bằng được, không cho Lăng gia bất luận cơ hội nào.
………………………
Thời gian một tháng thoảng qua.
Văn phòng chủ tịch tập đoàn Trọng Phong.
Lăng Phong ngồi trên sô pha nhìn cha mình đang họp với cấp dưới.
Hắn nghe xong câu cuối cùng cha hắn an bài hạng mục mới, sau khi người nọ đi ra ngoài hắn tiến đến hỏi cha mình: “Ba, người nói xem có phải nhà chúng ta bị người ta nhằm vào không, bằng không như thế nào con vừa nghe thư ký nói gần đây chúng ta bị đoạt vài cái hạng mục.”
Lăng Thế Dũng giương mắt nhìn con trai nhà mình một cái, trên mặt mang theo vài phần tươi cười, hiển nhiên đối với việc con trai mình có thể thấy được điểm không thích hợp thì thập phần vừa lòng.
“Là Tưởng gia.”
“Tưởng gia?” Lăng Phong nhíu mày: “Con nhớ rõ địa bàn nhà bọn họ cũng không có cạnh tranh với chúng ta quá nhiều đi.”
Lăng Thế Dũng gật gật đầu: “Gần đây Tưởng gia mới có một phó tổng mới nhậm chức, tác phong làm việc của hắn rất khó nắm bắt, bất quá giống như đối phương đặc biệt ghét công ty chúng ta, vẫn luôn tìm chúng ta gây phiền toái. Hôm nay vừa lúc con tới, ta định hỏi một chút có phải trước đây con từng đắc tội người đó không.”
Lăng Phong khó hiểu: “Ai?”
“Nhị thiếu Tưởng gia, Tưởng Thành!”
Lăng Phong lục lại hồi ức một hồi, lắc lắc đầu: “Con xác định chưa từng gặp người tên là Tưởng Thành.”
“Đi đi, ta đã biết.”
Lăng Phong gật đầu, rời khỏi nơi này.
…………….
Trường cao trung đệ nhất thành phố Tĩnh An.
Ngôn Cẩn đi theo phía sau Ngôn Hi, hướng về phía ký túc xá mà đi đến.
Hiện tại cách đêm cô cùng Ngôn Hi nghe được cái bí mật kia cũng đã một tháng trôi qua.
Mà Ngôn Hi từ sau ngày hôm đó từ lúc đi ra khỏi phòng, liền vẫn luôn trầm mặc một cách quái dị.
Cô không có cuồng loạn, cũng không có nhắc lại chuyện này, càng không đi chất vấn Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu nếu không thích mình vì cái gì lại muốn nhận nuôi mình.
Trừ bỏ không nói chuyện cùng Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu, biểu hiện bên ngoài của cô liền giống như những việc này đều không phát sinh, thậm chí đối đãi với Ngôn Cẩn vẫn ôn nhu như trước.
Nhưng Ngôn Cẩn biết tất cả đều không giống nhau.
Tỷ như hiện tại, cô trơ mắt nhìn Ngôn Hi cùng Lăng Phong đi cùng nhau.
“Chị!” Ngôn Cẩn gọi Ngôn Hi phía trước một tiếng.
Đối phương quay đầu lại, bỗng nhiên đối với cô bằng một thái độ ôn nhu.

“Tiểu Cẩn, chị còn có việc, em về ký túc xá trước đi thôi.”
Vẫn là thái độ ôn nhu như cũ.
Ngôn Cẩn rũ mắt, khi nâng mặt lên lại thay bằng một biểu cảm ngoan ngoãn.
“Được, chị.”
Ngôn Cẩn đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Ngôn Hi cùng Lăng Phong rời đi.
Đồng thời mới vừa rồi âm thanh kia lại vang lên bên cạnh Lăng Phong cũng làm cô nắm chặt hai tay.
【 Thời gian của chúng ta không còn nhiều, người cần phải nhanh chóng chiếm được cô ta. 】
【 Ai? Không phải ngươi đáp ứng giúp ta đến với Ngôn Cẩn sao? Vì cái gì hiện tại lại biến thành Ngôn Hi! 】
【Chuyện đó ngươi không cần xen vào, ngươi chỉ cần biết rằng nếu ngươi muốn có được Ngôn Cẩn, nhất định phải làm theo lời ta nói. 】
【Nếu là như thế, vậy ta sẽ làm, ta còn bao nhiêu thời gian. 】
【Một tháng! 】
“Tiểu Cẩn.” Phía sau Ngôn Cẩn truyền đến một giọng nói, cô xoay người lại liền thấy được thân ảnh Tống Thiên.
“Tiểu Thiên.”
Tống Thiên đi đến bên người Ngôn Cẩn, lo lắng nhìn cô một hồi, mới dò hỏi: “Gần đây cậu cùng chị Tiểu Hi làm sao vậy? Như thế nào tớ cảm giác được bầu không khí giữa hai người có điểm kỳ quái.”
Ngôn Cẩn lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Cô cười nhẹ nhàng, cũng không muốn lại đem cục diện phức tạp liên lụy đến Tống Thiên.
Tống Thiên mím môi, cố chấp nhìn Ngôn Cẩn một hồi, tiếp tục hỏi: “Tiểu Cẩn, tớ hy vọng mặc kệ là chuyện gì cậu cũng có thể nói ra với tớ, để tớ cùng cậu giải quyết những chuyện này.”
Nội tâm Ngôn Cẩn cảm động trong nháy mắt, cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tống Thiên, cuối cùng có chút trốn tránh chạy về hướng ký túc xá nữ.
“Tiểu Cẩn!” Tống Thiên ở sau lưng Ngôn Cẩn hô lên một tiếng.
Chỉ là Ngôn Cẩn vẫn cứ không đáp lại.
Tống Vân Kỳ tự nhiên cũng phát hiện sau kỳ nghỉ, Ngôn Hi càng trở nên kỳ quái.
Cô bắt đầu cố tình duy trì khoảng cách với hắn, lại cùng với cái Lăng Phong học trưởng đáng ghét kia ngày càng gần.
Bởi vậy sau khi suy nghĩ nửa ngày cũng không ra, Tống Vân Kỳ cũng liền đi tìm Ngôn Cẩn hỏi việc này.
Ngôn Cẩn có chút đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Anh tiểu béo, chuyện này quả thực tạm thời em không có cách nào giải thích với anh, anh muốn biết chỉ có thể chờ khi nào chị nguyện ý nói cùng anh.”
Rốt cuộc ngay cả Ngôn Cẩn cũng đối với chuyện tranh cãi cẩu huyết của mấy người Ngôn Thành mà cảm thấy giật mình.
Mà đó là dưới tình huống cô vốn dĩ đã biết Ngôn Hi không phải là con gái ruột của cha mẹ mình. Mà đối với Ngôn Hi, hiển nhiên là càng không có cách nào tiếp thu sự tình.
“Được rồi.” Cảm xúc của Tống Vân Kỳ có chút hạ xuống.
Ánh mắt hắn dừng lại ở phương hướng Ngôn Hi cùng Lăng Phong vừa rời khỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.