Chương trước
Chương sau
Editor: Linh Kim
Bành Nhiên đi đến bên người Lăng Phong, có chút cẩn thận ngồi xổm xuống.
“Anh Lăng Phong, em nghe Trần Thần bọn họ nói anh xin nghỉ về nhà, là sinh bệnh sao?”
Lăng Phong lúc này mới đem tầm mắt của mình từ di động nhìn ra.
Khóe môi hắn nhếch lên một cái, ngữ khí mềm nhẹ nói: “Không có gì, chẳng qua không muốn đi đến trường thôi.”
Bành Nhiên nghe vậy liền yên tâm, sau đó lại có chút si mê ngẩng đầu nhìn sườn mặt Lăng Phong.
Đã thật lâu cô ta không có nghiêm túc nhìn Lăng Phong như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt trên mặt mình, Lăng Phong có chút hưởng thụ đồng thời lại cũng khống chế được nội tâm cảm thấy chán ghét.
Kỳ thực khi còn nhỏ Lăng Phong vẫn rất là thích cái em gái nhỏ Bành Nhiên này, chẳng qua sau khi hắn cùng Bành Nhiên lớn lên một chút, mẹ Phong Lị của hắn đưa ra một cái ước định hôn ước cho hai người bọn họ. Hắn về sau liền đối với Bành Nhiên sinh ra cảm giác chán ghét.
Lăng Phong ghét cảm giác người khác quyết định cuộc sống của mình, mặc kệ người đó chính là mẹ ruột của hắn.
Mà Bành nhiên, kỳ thật cũng có thể nói là bị Lăng Phong ghét lây.
Chỉ tiếc Bành Nhiên cũng không nhận biết được điểm này, vừa mới lên cao trung không lâu liền biết dì Phong Lị định ra hôn ước của cô ta với anh Lăng Phong, trong lòng cô ta đúng là cao hứng, kết quả anh Lăng Phong lại đột nhiên xa cách với cô ta.
Bành Nhiên liền nghĩ rằng các cô gái trong trường câu dẫn Lăng Phong.
Vì thế, không ít lần cô ta bí mật tìm mấy bạn học nữ tới gần Lăng Phong gây phiền toái.
Bành Nhiên hướng về phía Lăng Phong cười cười: “Anh Lăng Phong không có việc gì là tốt rồi.”
Lăng Phong nghe vậy mày không khỏi giật giật, hai mắt nhìn Bành Nhiên một chút rồi cũng không nói gì thêm.
Tỷ như rõ ràng Bành Nhiên cũng đang đi học, vì cái gì lại xuất hiện trước mặt mình.
Chẳng qua, điều này đều không quan trọng không phải sao?
Mà ở lúc Bành Nhiên đang âm thầm vui mừng vì có thể cùng Lăng Phong thân cận một chút, một người đàn ông trung niên đột nhiên từ ngoài cửa đi vào.
Người đàn ông liếc mắt nhìn Bành Nhiên một cái, sau đó đối với Lăng Phong nói: “Thiếu gia, xe đã chuẩn bị tốt, chúng ta có thể xuất phát.”
Bành Nhiên ở lúc người đang ông tiến vào đã dựng lỗ tai lên.
Xe? Anh Lăng Phong muốn đi đâu?
Thời điểm Bành Nhiên còn đang nghĩ như vậy, Lăng Phong vốn đang ngồi trước mặt cô ta đã từ ghế đứng lên.

Hắn chỉ liếc mắt nhìn Bành Nhiên một cái, không nói một lời hướng về phía cửa biệt thự đi tới.
Bành nhiên cảm giác được rõ ràng là anh Lăng Phong không nghĩ muốn giải thích cái gì với mình.
Loại tình huống này trước kia Bành Nhiên đều là thập phần tự nhiên thối lui, không đi quấy rầy Lăng Phong.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, trong lòng Bành Nhiên có một âm thanh nói với cô ta rằng cô ta nên đi ngăn cản Lăng Phong.
Bành Nhiên đuổi theo cách hai bước phía sau Lăng Phong.
“Anh Lăng Phong, anh muốn đi đâu?”
Lăng Phong nghe vậy dừng bước chân một chút, sau đó cũng không quay đầu lại trả lời: “Tôi có việc gấp, Tiểu nhiên không có việc gì thì liền về nhà đi.”
Lăng Phong vừa dứt lời, Bành Nhiên liền vội vàng hỏi: “Có thể mang em theo cùng không?”
Một tiếng này làm Lăng Phong dừng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn Bành Nhiên một cái, ánh mắt có chút do dự.
Dù sao hắn cũng không biết thứ thần bí kia muốn mình đi Vân thị làm gì, nếu không liền thử mang theo Bành Nhiên đi cùng?
Trong lòng Lăng Phong vừa xuất hiện ý nghĩ này, cái âm thanh kia lại vang lên ở bên tai hắn.
【 Ngươi chỉ có thể đi một mình. 】
Tuy rằng là tiếng máy móc không có cảm xúc, nhưng Lăng Phong vẫn cảm nhận được ý uy hiếp nồng đậm của cỗ âm thanh.
Trong nháy mắt sắc mặt hắn không khỏi khó coi, không có quay đầu lại nhìn Bành Nhiên mà trực tiếp đi thẳng.
“Anh Lăng Phong!”
Bành Nhiên ở phía sau đuổi theo, thật sự không đuổi kịp bước chân của Lăng Phong, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
Cô ta sờ trái tim mình đang đập loạn xạ, không biết vì sao cảm thấy trong lòng không yên.
…………..
Thời điểm Ngôn Hi ra khỏi trường thi vật lý đã là 1 giờ chiều, thời gian thi vật lý so với viết văn càng dài hơn.
“Chị Tiểu Hi.”
Ngôn Hi vừa đứng bên cạnh cổng trường cao trung đệ nhất Vân thị, một thanh âm phía sau cô vang lên.
Ngôn Hi quay đầu nhìn lại, Tống Thiên mang gương mặt tươi cười từ phía sau chạy như bay ra tới.

“Chị Tiểu Hị, chị ra thật sớm.”
Tống Thiên chạy đến bên người Ngôn Hi, có chút thở dốc nói.
Ngôn Hi cong môi cười: “Chị sợ lát nữa nhiều người cùng ra cho nên liền ra đầu tiên.”
Đương nhiên đây là cách nói khiêm tốn, trên thực tế bởi vì đề bài ngày hôm nay Ngôn Hi có phần nắm chắc, sau khi làm xong liền kiểm tra lại hai lần, xác định mình không có làm ra bất luận lỗi gì, Ngôn Hi liền dứt khoát nộp bài đầu tiên cách giờ giao bài thi ít phút, sau đó ra khỏi phòng thi.
Tóng Thiên gật gật đầu, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua trường đệ nhất Vân thị lúc này ngày càng nhiều học sinh ra tới, đối với Ngôn Hi đề nghị nói: “Chị Tiểu Hi, không bằng chúng ta lên xe chờ các bạn học khác.”
Ngôn Hi quay đầu nhìn thoáng qua đám người hỗn loạn, gật gật đầu, sau đó liền đi theo Tống Thiên, hai người cùng tới minibus.
Lúc này giáo viên đi cùng là một thầy giáo vật lý dạy năm hai, Ngôn Hi cùng Tống Thiên đều không biết thầy giáo này.
Bởi vậy sau khi chào hỏi xong, hai người bọn họ liền trầm mặc đứng về một bên không nói chuyện.
Một lát sau chờ các bạn học sinh dự thi khác đều đã trở về, thầy giáo dẫn đầu mới mở miệng nói chuyện: “Tốt, hiện tại cuộc thi vật lý đã kết thúc, mọi người liền thả lỏng tinh thần, đừng nghĩ đến nó nữa, chúng ta lên xe trước, lúc này mọi người hẳn đã đói bụng đi, trước tiên tôi liền đưa các em đi ăn cơm nha.”
“Thầy mời bọn em sao?” Có học sinh lá gan lớn lên tiếng hỏi.
Thầy giáo dẫn đầu hướng về ghế lái, một bên cười nói: “Tôi nói như vậy khi nào, yên tâm đi, trường học sẽ chi trả.”
Tuy rằng học sinh tham gia thi đều là vì chính mình, thêm ưu tiên cũng là cho mình. Nhưng thanh danh bồi dưỡng ra học sinh tốt trường cao trung đệ nhất thành phố Tĩnh An bọn họ cũng cần.
Cũng bởi vậy đối với trường học mà nói, chi trả cho bọn học sinh một bữa cơm cũng không phải là việc không thể.
Thầy giáo dẫn đầu lái xe đưa đám học sinh đi qua một phố buôn bán bên cạnh trường đệ nhất Vân thị.
Vân Thị là phương nam, nhiều nước, bởi vậy Ngôn Hi bọn họ đi từ trường học đến phố buôn bán liền phải đi qua mấy cây cầu.
Đích đến của bọn họ chính là một quán mì thịt bò.
Sau khi xuống xe thầy giáo đi vào tiệm trước, bọn học sinh còn lại được tự do hoạt động.
Vừa vặn bên cạnh quán mì có bày không ít quán bán đồ lưu niệm, Ngôn Hi nhìn những món đồ chơi bên trong quầy hàng đều rất là tinh xảo, trong lòng mang suy nghĩ phải mang về cho em gái một cái, Ngôn Hi liền lôi kéo Tống Thiên hướng về quầy hàng mà đi.
Chủ quầy hàng là một người phụ nữ trung niên, lúc này bà chính là một bên đón tiếp khách, một bên ngồi xổm cách bờ sông không xa, sửa sang lại đầu tóc vì làm việc mà có chút tán loạn.
Nhìn đến hai cái học sinh là Ngôn Hi cùng Tống Thiên lại đây, bà chủ liền vội vàng đi vài bước về quầy hàng của mình.
“Cô gái nhỏ muốn mua cái gì? Đồ của tôi đều được làm thủ công.”
Quầy hàng của bà bán một ít đồ trang sức nhỏ, ví như bộ diêu cổ đại, trâm cài tóc, cũng có một ít đồ hiện đại như kẹp tóc, nơ hoa.
Chẳng qua mấy thứ này đều được làm thủ công, cho nên cơ hồ mỗi một cái lại có đặc điểm khác nhau, cùng những thứ trước kia Ngôn Hi thấy trong tiệm mình từng thấy một chút cũng không giống nhau, bởi vậy mới thu hút bước chân của Ngôn Hi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.