Editor: Linh Kim Vòng đua cuối cuộc thi viết văn tỉnh S quyết định cử hành vào ngày 20 tháng 10, cũng chính là thứ sáu, Kim Hào tuyên bố tin tức với lớp xong ban nhất liền vang lên một trậm âm thanh nói nhỏ, nghị luận về may mắn của đám người Ngôn Cẩn. Bởi vì thứ bảy vừa vặn các giáo viên đều đi họp, cho nên lớp mũi nhọn năm nhất và năm hai còn có năm ba đều không có người dạy bù, cho nên liền được nghỉ luôn hai ngày. Trong lòng Ngôn Hi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì ngày 21 tháng 10 chính là sinh nhật của cô cùng em gái, cô còn đang lo lắng lúc đó em gái còn tham gia thi viết văn không thể về nhà. Hiện tại cục giáo dục tỉnh dịch thời gian thi đến thứ sáu, thật ra cũng vừa vặn hợp ý cô. Ngôn Hi không khỏi bắt tay Ngôn Cẩn nói: “Thật tốt quá Tiểu Cẩn, thứ bảy chúng ta có thể cùng nhau về hà, mẹ nhất định sẽ rất vui.” Sáng nay Tần Văn Châu gọi điện cho Ngôn Cẩn còn hỏi qua thứ bảy có thể về nhà hay không. Ngôn Cẩn tuy rằng không cảm thấy sinh nhật có cảm tưởng gì quá lớn, nhưng vì phối hợp với Ngôn Hi nên trên mặt cô cũng nỗ lực lộ ra một nụ cười rạng rỡ. Lại trải qua mấy ngày khẩn trương ôn luyện. Sáng sớm ngày thứ sáu, Ngôn Cẩn rời giường thu thập đồ đạc tốt, liền hướng về phía sân thể dục mà đi đến. Bên trong sân thể dục không phải là xe buýt như lần đầu, mà là một chiếc xe hơi mười chỗ, chẳng qua thầy giáo dẫn đầu vẫn là Kim Hào. Mà khác với lần trước, trước khi lên xe Kim Hào đều kêu bọn học sinh đi ăn sáng. Bởi vì trận đấu trung kết lần này còn có các các huyện khác của tỉnh S tham gia. Cho nên bọn họ phải tiêu tốn thời gian ngồi trên xe tương đối lâu, đại khái phải chạy xe hai giờ mới có thể đến trường thi. Vì thế tự nhiên Kim Hào không hi vọng học sinh của mình đói bụng mà đi qua bên kia. Hơn nữa chưa nói đến lúc đó vì đói bụng mà ảnh hưởng đến thành tích thi cử, chỉ mới nghĩ đến ngồi xe lâu như vậy hẳn thân thể học sinh cũng không chịu nổi. Mà những huyện khác cách khá xa tỉnh lị, học sinh của mấy trường đó ngày hôm qua đã phải đến trước tìm khách sạn để ngủ lại. Bởi vì bây giờ còn sớm cho nên Ngôn Cẩn cũng không ăn uống gì, mặt khác khi các bạn học đều tới nhà ăn ăn cơm, cô trực tiếp ngồi trên xe lại muốn ngủ trong chốc lát. Có lẽ bởi vì nguyên nhân thân thể, Ngôn Cẩn luôn muốn ngủ nhiều hơn những người khác, sáng nay sậy sớm hơn mọi ngày một tiếng, hiện tại cô càng cần ngủ hơn là cần ăn cái gì.
Chỉ là khi Ngôn Cẩn vừa nhắm mắt lại, mơ màng sắp ngủ, lại cảm giác được bả vai mình bị người ta lay hai cái, cả người lập tức thanh tỉnh. Trong lòng thở dài một hơn, Ngôn Cẩn có chút miễn cưỡng mở hai mắt. Cô vốn dĩ nghĩ đó là Kim Hào hoặc là bạn học cùng dự thi nào đó lay mình. Nhưng sau khi cô chớp chớp mắt nhìn rõ người ngồi bên cạnh mình, hai mắt Ngôn Cẩn không khỏi trừng lớn. “Tống Thiên? Sao cậu lại ở chỗ này?” Thiếu niên diện mạo tuấn tú chớp chớp mắt, sau đó giơ gói đồ ăn đã đóng gói tốt trong tay mình cho Ngôn Cẩn nhìn. Trong miệng nói: “Tiểu Cẩn, tớ tới đưa cơm cho cậu.” Tống Thiên là từ trong miệng anh họ biết được, hôm nay Ngôn Cẩn đi tỉnh lị tham gia trận chung kết thi viết văn. Sau đó trong lòng vẫn luôn tính toán điểm này. Hắn biết thói quen sinh hoạt của Ngôn Cẩn, cũng biết đối phương nếu dậy sớm, buổi sáng khẳng định sẽ không ăn uống gì. Nhưng không ăn cơm mà nói, khẳng định không tốt cho thân thể Ngôn Cẩn, cho nên đêm qua Tống Thiên liền cài đồng hồ báo thức, sau đó sáng nay sau khi bị đồng hồ báo thức gọi dậy, liền lập tức rời giường chạy ra ngoài trường học mua cháo cho Ngôn Cẩn, hơn nữa còn một số đồ ăn vặt thường ngày Ngôn Cẩn thích ăn. Chỉ là thời điểm Tống Thiên là những việc này, nội tâm chúng là hừng hực khí thế, nhưng khi thực sự đưa đồ ăn tới trước mặt Ngôn Cẩn, hắn lại không khống chế được mà cảm thấy ngượng ngùng. Đặc biệt là nhìn đến đôi mắt Ngôn Cẩn bởi vì lời hắn nói mà ngây dại, sau đó là nhìn hắn chằm chằm, cả người Tống Thiên liền càng ngượng ngùng hơn. Trên mặt cũng thực mau hiện lên một màu đỏ hồng. Ngôn Cẩn chớp mắt, hồi lâu mới phản ứng lại trong lời nói của Tống Thiên có để lộ ra tin tức. Cô nhìn đồ vật trong tay đối phương một cái, khóe miệng không nhịn được mà cong lên một chút, sau đó đối với Tống Thiên nói một câu “Cảm ơn”. Sau đó liền nhận lấy đồ ăn từ trong tay Tống Thiên. Tống Thiên nhấp môi, có chút không vui: “Tiểu Cẩn, cậu không cần khách khí như vậy.” Như vậy hắn sẽ có cảm giác mình cùng Ngôn Cẩn có khoảng cách rất xa xôi. Trong lòng Tống Thiên nghĩ thế nào, một người có linh hồn trưởng thành như Ngôn Cẩn dĩ nhiên đều biết.
Nếu so với những người khác, có thể Ngôn Cẩn còn có khả năng đối phương đang làm ra vẻ, nhưng loại chuyện này ném lên người Tống Thiên, Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy đối phương đáng yêu. Ngôn Cẩm cười gật gật đầu, sau đó liền mở cơm Tống Thiên đã chuẩn bị cho mình ra. Tống Thiên xác thực là dụng tâm, hắn mang đến cho Ngôn Cẩn chính là cháo bí đỏ nấu cùng táo đỏ, còn có sủi cảo nấm tam tiên. Toàn là những thứ khi ra ngoài ăn cơm Ngôn Cẩn tương đối thích ăn, nhưng chưa từng nói qua với người khác. Nhưng thực hiển nhiên Tống Thiên chú ý tới điểm này. Cháo cùng sủi cảo nấm tam tiên đều vừa vặn đủ cho Ngôn Cẩn ăn hết. Trong lúc này, Tống Thiên vẫn luôn ngồi cùng Ngôn Cẩn trên xe, thẳng đến khi Ngôn Cẩn cơm nước xong, hắn mới tiếp nhận rác từ trong tay Ngôn Cẩn, sau đó có chút lưu luyến nói: “Tiểu Cẩn, tớ về trước đây, chúc cậu thi tốt nha.” Tuy rằng trong miệng nói phải đi về, nhưng thân thể Tống Thiên lại không động đậy, trên mặt lại có biểu cảm muốn nói lại thôi. Ngôn Cẩn không có nhìn thấy điểm này, gật đầu đối với Tống Thiên nói một tiếng: “Hẹn gặp lại.” Vừa lúc này các học sinh khác cũng từ nhà ăn của trường lục tục trở lại. Tống Thiên cọ xát một hồi cũng không dám tiếp tục ở lại chỗ này, bằng không lát nữa Kim Hào trở lại hắn sẽ không có trái ngon mà ăn đâu. Tống Thiên có chút thất vọng xoay người đi. Khóe miệng Ngôn Cẩn không khỏi mang theo một chút ý cười, thằng đến khi Tống Thiên đã đi được mười bước, cô mới bò đến cửa sổ xe, hướng về phía đối phương hô một cậu. “Tiểu Thiên, thứ bảy này tớ ăn sinh nhật, cậu cùng anh tiểu béo có thể đến nhà tớ.” Tống Thiên nghe thấy thế cơ thể cứng đờ một chút, ngay đó cả người đang không vui lập tức tan thành hư không, cả người đều hưng phấn. Hắn xoay người lại hướng về phía Ngôn Cẩn hô một tiếng: “Tiểu Cẩn, tớ nhất định sẽ đi”, sau đó như bị cái gì truy đuổi, vội vàng chạy khỏi sân thể dục, thực mau đã không còn thấy bóng dáng. Ngôn Cẩn thấy một màn như vậy thì cảm thấy buồn cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]