Cô cũng không nói láo, quả thực là cô mua, chỉ có điều là mua cho Phong Quyết. Chuyện đền bù về mặt tinh thần thì phải từ từ, còn đền bù bằng vật chất thì có thể giải quyết vấn đề trong một lần.
Cố Dạng lại ăn cơm tối với Nguyễn Tuyết Linh, nói chuyện một lúc, mãi đến khi cục tức của bà tiêu tan thì cô mới lên lầu.
Cố Cần đang dựa bên cửa phòng ngủ của cô, một tay nhẹ nhàng xoa xoa bả vai bị Nguyễn Tuyết Linh đập chén trà vào, một tay còn lại thì lướt điện thoại.
Cố Dạng không đoán được suy nghĩ của đại lão, nhưng mà vẫn cảm nhận được là bà mẹ hờ của mình đã gây nên không ít thù hận, cô vẫn nên hòa giải một chút mới tốt: “Chị à, có lẽ là vì vụ của Nguyễn Yên nên mẹ mới tức điên lên rồi giận cá chém thớt lây sang chị, em thay bà ấy thận lỗi với chị.”
Cố Cần hờ hững ‘ồ’ một tiếng, nhưng mà vẫn như thần giữ cửa đứng bên cạnh cửa phòng cô.
Cố Dạng hỏi: “Chị ơi, chị còn chuyện gì không?”
Cố Cần giơ điện thoại di động về phía trước, phía trên màn hình là một cái mã QR của Wechat, sau đó nói: “Tiền cơm ở Cẩm Ương Hiên, chia một chút, làm tròn lên thành hai trăm nghìn tệ.”
Cố Dạng: “…”
Đại lão có giá trị bản thân lên đến trăm tỷ tệ, vậy mà còn chặn trước cửa phòng cô để đòi hai trăm nghìn tệ tiền cơm?! Không giống phong cách của đại lão nha!
Thấy Cố Dạng ngẩn người đứng đó, Cố Cần nhíu mày nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-cua-dai-lao/4509539/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.