Lúc trời tối hẳn, Cố Cần vừa quay lại biệt thự của nhà họ Cố, vừa mới vào đến nhà thì đã có cái chén bị ném tới.
Cố Cần nhẹ nhàng né tránh sang một bên, chén trà vỡ nát bên cạnh cô ấy.
“Cố Cần, cô xem cô có một chút giáo dưỡng nào của thiên kim hào môn không hả? Tôi không cần cô phải ưu tú như Dạng Dạng, nhưng trời tối rồi mà cô cũng không biết đường mà về nhà, lần sau có phải là cả đêm không về nhà ngủ luôn?” Nguyễn Tuyết Linh đang bực tức mà không có chỗ xả, vừa nhìn thấy Cố Cần thì tất cả sự tức giận đều xả lên đầu cô ấy.
Cố Cần khẽ xì một tiếng, nói không phải chứ, cô ấy thật sự có dự định là lần sau không về nhà ngủ.
“Tôi đúng thật là không có giáo dưỡng, dù sao thì tôi có mẹ sinh chứ không có mẹ nuôi.” Cố Cần nói với vẻ lười biếng.
“Cô!” Nguyễn Tuyết Linh nghe vậy thì tức giận đến mức bốc khói, tiện tay với lấy một cái chén trà nữa ném về phía Cố Cần: “Mất dạy! Đây là cô đang trách tôi đấy à?”
Khóe miệng Cố Cần giật giật, lộ ra một nụ cười mỉa mai, đang định đá chén trà lại đáp trả Nguyễn Tuyết Linh thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Mẹ ơi con về rồi!”
Lúc Cố Cần quay đầu lại thì chén tà đúng lúc đập trúng trên vai cô ấy, sau đó rơi xuống bên cạnh cô ấy.
Âm thanh vỡ vụn của đồ sứ phát ra, trong biệt thự lập tức yên tĩnh.
Cố Dạng vừa đi vào phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-cua-dai-lao/4509537/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.