Bỗng nhiên, cô quay đầu nhìn về phía Phong Quyết ở sau lưng, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, giọng nói nhẹ nhàng mà chậm rãi: “A Quyết à.”
Phong Quyết ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của cô, trong đôi mắt trong vắt phản chiếu hình ảnh thiếu nữ xen lẫn với hàng cây, người qua đường và mọi thứ bên đường dường như trở thành bối cảnh nền cho bọn họ.
Cố Dạng đến gần cậu, nhẹ giọng hỏi: “A Quyết, từ nhỏ đến lớn, tôi cố ý vô ý hại cậu phải truyền máu cho tôi vô số lần, cậu có hận tôi không?”
Sắc mặt của Phong Quyết như có chút ngây ngốc, cậu khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Không hận, máu của tôi… đều là của chị.”
Cố Dạng hơi ngạc nhiên, cũng có chút một lời khó nói hết.
Dưới thuật thôi miên của cô thì không có lời nói dối, cho nên lời mà Phong Quyết vừa nói là lời chân thật từ đáy lòng.
Mặc dù tất cả mọi người trong nhà họ Cố đều cho rằng Phong Quyết là kho máu nhỏ của cô, máu của cậu đều là của cô, nhưng mà, thậm chỉ là Phong Quyết cũng cho rằng như vậy sao? Chỉ có thể nói là, nhà họ Cố tẩy não cũng quá triệt để quá đi mất? Chỉ có điều nghe Phong Quyết nói không hận cô thì cô vẫn nhẹ nhàng thở phào một hơi. Không bị hắc hóa(*) thì tốt.
(*) Hắc hóa: dùng để chỉ những nhân vật sau một thời gian chịu đựng khổ sở, có thể là bị vu oan giá họa, người khác hãm hại đến mức không thể nhẫn nhịn được nữa, vì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-cua-dai-lao/4509535/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.