Cố Dạng thấy trên bàn ăn không có món nào bổ máu, thế là cô gọi vừa ở gần đó đến: “Cho một đĩa gan heo xào, hai lạng rượu kê, hâm nóng rượu kê lên giúp tôi.”
Sắc mặt của nhân viên phục vụ còn khó coi hơn gan heo, giống như là bị Cố Dạng làm nhục vậy.
Nếu không phải là nể tình bà chủ đang ở bên cạnh thì cô ta muốn hét vào mặt Cố Dạng rằng: đây là Cẩm Ương Hiên! Mỗi một món ăn đều là món ăn có cấp bậc ngang quốc yến, lấy đâu ra món ăn bình thường như gan heo xào? Cố Dạng biết rõ còn cố ý hỏi lại: “Không có sao?”
Nhân viên phục vụ nhìn về phía Cố Cần với vẻ khó xử, thấy cô ấy gật đầu, trong lòng nhân viên phục vụ kinh ngạc, nhưng mà trên mặt lại không thể hiện ra, cô ta cố nặn ra một nụ cười với Cố Dạng: “Dạ có, xin quý khách hãy đợi một lát.”
Bà chủ nói có thì nhất định phải có.
Một lát sau, một đĩa gan heo xào vừa ra lò và một bình rượu kê ấm được đưa lên bàn.
“Tiểu tiên nữ à, cô thích ăn những thứ này sao?” Tô Dã ghét nhất là nội tạng động vật, cho nên rất khó tưởng tượng ra người ăn hoa uống sương như tiểu tiên nữ trước mặt lại muốn ăn những thứ này.
Cố Dạng đẩy cả gan heo xào và rượu kê đến trước mặt Phong Quyết, nói: “Tôi không ăn, cho A Quyết ăn.”
Cô phải bồi bổ cho kho máu nhỏ thì sau này dùng cũng không cảm thấy có cảm giác tội lỗi như trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-cua-dai-lao/4509533/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.