Khi đó cô than khổ than mệt, bày đủ trò nịnh bợ lấy lòng hòng thoát khỏi đó, nhưng sau đấy mới phát hiện ra, biết võ thật sự bớt được rất nhiều chuyện, gặp phải chuyện thấy ngứa mắt có thể lập tức ra tay.
Phong Quyết sững sờ nhìn về phía Cố Dạng, thấy cô qua đây, thì bỗng ngoan ngoãn như thể dã thú đã được vỗ về, giọng nói mềm mại trong trẻo: “Chị, chị không sao chứ?”
Cố Dạng nhón chân vươn tay xoa đầu cậu, mỉm cười dịu dàng: “Không sao, chị sẽ bảo vệ em.”
Phong Quyết yên lặng nhìn Cố Dạng, nơi đáy mắt dường như có gì đó đang dâng trào.
Đúng lúc này, xe cảnh sát đi tới, cảnh sát nhìn thấy đám người nằm ngổn ngang trên mặt đất kêu đau, lại nhìn về phía Cố Dạng và Phong Quyết đang đứng đó, cũng sững sờ: “Ai báo cảnh sát thế?”
Cố Dạng chỉ về phía đám người đang nằm vật ra dưới đất, yếu ớt nói: “Là cháu báo cảnh sát. Bọn họ cố tình gây sự, tự tiện vây đánh người khác.”
Đám người nằm trên mặt đất: ?!!!
Vãi nhái! Cô có còn là người không?! Lại còn báo cảnh sát nữa! Bọn tôi vây đánh các cô? Ai đánh ai còn chưa rõ sao? Mấy cảnh sát nghe vậy cũng có chút nghi ngờ, nhưng khi nhìn đến Cố Dạng mỏng manh yếu đuối và Phong Quyết gầy gò ốm yếu, cũng cảm thấy bọn họ giống nạn nhân hơn.
Sau đó họ lại nhìn về phía mấy tên đàn ông cao to đang nằm dưới đất, sau khi nhìn rõ, sắc mặt họ lập tức thay đổi: “Hóa ra là mấy người! Vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-cua-dai-lao/4509522/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.