Ánh nắng mùa hè rực rỡ, cây cối bên ngoài cửa sổ rợp bóng trời, tiếng đàn piano tươi vui rộn ràng, ngay cả tiếng ve kêu râm ran giữa tán cây cũng trở nên tĩnh lặng.
Ánh nắng xuyên qua khe hở giữa các tán cây, chiếu lên mặt cô, tạo nên từng điểm sáng rải rác.
Lông mi Cố Cần hơi động đậy, ánh sáng chói lóa chiếu vào mắt cô ấy, cô ấy giơ tay lên che lại, lúc này mới bất ngờ phát hiện ra, vừa nãy cô ấy lại ngủ thiếp đi theo tiếng đàn du dương và dàn đồng ca mùa hạ của ve sầu.
Hình như đã từ rất lâu rồi cô ấy không có một giấc ngủ ngon như vậy.
Cố Dạng tiện tay đánh hết một bản nhạc rồi mới dừng lại.
Trình độ đánh đàn piano của cô không bằng được nguyên thân, chỉ là dân nghiệp dư, nhưng có lẽ là vì khi cô điều trị tâm lý cho người khác thường hay đánh đàn piano, vậy nên tiếng đàn cô tiện tay đánh cũng có thiên hướng dịu dàng, chữa lành.
Mà lúc này, ở dưới tầng, Phong Quyết đang tựa vào cửa sổ cũng chầm chậm mở mắt ra, đôi mắt sáng rõ như hồ nước lặng đó, dường như cũng nhuốm chút ánh sáng ngày hè. Như thể có một tia sáng, chiếu sâu xuống tận dưới đáy vực thẳm vậy.
Cố Dạng nhìn về phía Cố Cần, mặc dù là cô múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt chị đại, nhưng lại khá muốn biết đánh giá của cô ấy, vì vậy bèn hỏi: “Chị, em đàn thế nào?”
Cố Cần khẽ liếc nhìn cô, nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-cua-dai-lao/4509511/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.