Ngay cả Phong Quyết ngồi yên ngoan ngoãn ở đó như thể người vô hình, cũng không khỏi nhìn Cố Dạng thêm mấy lần.
Nguyễn Tuyết Linh nghe vậy thì ngờ vực liếc nhìn Cố Cần, thấy ánh mắt của Cố Dạng rất nghiêm túc, hơn nữa lại ăn nói đâu ra đấy, nên cũng miễn cưỡng tin tưởng.
Bà ấy không xem video của Cố Cần, cũng không hạ mình xin lỗi một hậu bối như Cố Cần, chỉ đanh mặt cảnh cáo: “Nếu như Dạng Dạng đã nói thế rồi, tôi cũng không truy cứu nữa. Nhưng sau này tốt nhất là cô đừng có những suy nghĩ không nên có.”
Sau đó bà ấy lại bưng trà tiễn Kỷ Lâm Bạch.
Trước khi rời đi Kỷ Lâm Bạch thầm trừng mắt nhìn Cố Dạng, song, không ngờ lại mắt đối mắt với Cố Dạng.
Hai chân Kỷ Lâm Bạch hơi loạng choạng, suýt chút nữa đã vấp ngã.
Cố Dạng khẽ mỉm cười: “Bác sĩ Kỷ đi đường cẩn thận.”
Kỷ Lâm Bạch: “…”
Chắc chắn là nhóc giả tạo này cố ý! Hiện giờ hẳn là cô ta đang rất đắc ý! Không ngờ cấp bậc của cô ta lại cao như vậy, có thể đi trước một bước để hóa giải nguy cơ, hừ, lần sau mình chắc chắn phải giúp chị đại vả mặt cô ta thật đau mới được!
Kỷ Lâm Bạch đi rồi, bảo mẫu cũng dẫn Phong Quyết ra khỏi cửa, Cố Dạng đi qua đó gọi bà ấy lại: “Thím Lý, muộn như vậy rồi, sao còn dẫn Phong Quyết ra ngoài vậy?”
Cô nhớ là vừa nãy thím Lý cũng dẫn kho máu mini này từ bên ngoài vào.
Thím Lý nhìn Cố Dạng với vẻ mặt phức tạp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-cua-dai-lao/4509502/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.