Chương trước
Chương sau
Cho nên, Cố Linh mới có thể dám nói ra chuyện đi tư thục này. Nhưng cho dù Cố gia không có bạc, Cố Linh cũng sẽ nói chuyện này ra, bởi đi tư thục thì sẽ biết chữ, biết chữ thì hiểu biết nhiều hơn, tất nhiên sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

Cố nãi nãi vừa nghe, cảm thấy lời này của lão gia gia râu trắng rất có đạo lý: "Tiên nhân nói đúng, con là đứa bé có phúc khí, ở cái hơn khỉ không thèm ỉa này, thì cũng chỉ là một nha đầu hương dã có chút may mắn mà thôi, vào tư thục, nhận thức được chữ, chờ nãi nãi mua được căn nhà trên trấn, Ngoan Bảo của chúng ta chính là tiểu thư trấn trên rồi." Nhà ở trấn trên quả thực đối với nông gia rất quý, nhưng là Cố nãi nãi tính toán lại tổng số bạc có trong tay, đại khái có khoảng hơn 32 lượng, còn mua được.

Cố Linh cảm thấy Cố nãi nãi có khả năng bổ não cao siêu, nàng nói tư thục, Cố nãi nãi đã suy nghĩ bay xa, giống như hôm qua nàng nói bà cho Cố Đại mẫu mượn trứng, lão thái thái liền nghĩ đến việc cho gà ăn ngày hôm nay làm phần lợi, không thể không nói, đại não của lão thái thái này đúng thật là phát triển.

Cố Linh xuẩn xuẩn thở dài: "Nãi nãi, chúng ta còn chưa có một lượng bạc đâu, không mua nổi nhà trấn trên đâu. Con cũng không định làm tiểu thư trấn trến gì đó cả, con chỉ muốn làm Ngoan Bảo của nãi cả đời thôi."

Làm Ngoan bảo của nãi, Cố nãi nãi nghe xong mềm nhũn, bà nói với giọng ôn nhu: "Cái này thì con đừng lo lắng, nãi nãi. . ." Con ngươi của bà đảo một vòng, "Nãi nãi có biện pháp, nhưng con phải đáp ứng với nãi nãi, không thể nói chuyện này ra ngoài."

Cố Linh tò mò với biện pháp của Cố nãi nãi, bận bịu khẩn cấp hỏi: "Biện pháp gì vậy ạ? Ngài mau nói cho con biết đi."

Cố nãi nãi tiến đến bên tai Cố Linh nói nhỏ: "Chính là như vậy. . ."

Cố Linh nghe, chỉ kém tí nữa thôi là té xỉu, lão thái thái này thực sự cũng thật giỏi?

Cố nãi nãi nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cháu gái bảo bối, nhiều lần dặn dò: "Ngoan Bảo a, chuyện này tuyệt đối không thể để người thứ ba biết, không thì nhà của con sẽ bị người ta cướp đi, nãi nãi cũng sẽ bị người đời nói nhảm, biết chưa?"



Cố Linh lập tức vỗ ngực cam đoan: "Nãi nãi cứ yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời, sẽ không nói cho người khác biết." Nói xong, nàng còn che miệng mình.

Cố nãi nãi mặc dù biết cháu gái mình đơn thuần, nhưng lại rất tin tưởng miệng của cháu gái, bởi vì trong vài năm này nàng chưa bao giờ nói chuyện thị phi.

Kỳ thật Cố nãi nãi sai rồi, nguyên chủ không phải là người lắm chuyện, là vì nàng là một ngốc bạch ngọt.

Sau khi hai bà cháu nói chuyện xong, Cố Linh muốn ăn điểm tâm, bởi vì đợi lúc nữa thôi hai bà cháu sẽ phải lên trấn trên. Cô

nãi nãi an bài như thế này, nếu lấy dánh nghĩa Ngoan Bảo muốn đi khám bệnh bồi bổ dược phí để lấy của Đại phòng 800 văn, như vậy dứt khoát mang Ngoan Bảo đi một chuyến lên trấn trên mời đại phu nhìn xem.

Sau đó liên thiên rằng Ngoan Bảo ở trên đó tình cờ cứu được một vị phu nhân, phu nhân đó thấy nàng thông minh lanh lợi, liền thưởng bạc, còn đem Ngoan Bảo đưa đi tư thục, sau đó còn mua nhà trên cho Ngoan Bảo, số tiền kia có lai lịch, ai cũng không thể nói Ngoan Bảo cái gì.

Cố Linh nghe thấy chuyện này thì không thể không thừa nhận, lão thái thái có thẻ vì không liên lụy tới cháu gái mình cũng có thể nghĩ ra chuyện gì được. Nhưng chung quy bà cũng rất thương cô cháu gái này.

Cố Linh đang uống trứng hấp, Cố nãi nãi đang tính ra trứng gà, hôm nay nếu đi trấn trên,số trứng gà còn tồn lại trong nhà cũng đem đi bán. Lúc này, Cố đại bá vào: "Nương. . ."

Động tác trên tay Cố nãi nãi vấn liên tục: "Chuyện gì?" Đối mặt với nhi tử, thật ra thái độ của bà cũng không giống với mấy người còn lại của Đại phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.