Chương trước
Chương sau
Cố nãi nãi vừa nghe thấy cũng có đạo lý, phòng ở nhiều cũng không phải là chuyện xấu.

Người môi giới vừa nghe lại chặn lại nói: “Đây là bốn gian phòng đó, hai mươi hai lượng không đủ đâu.”

Cố nãi nãi nói: “Chúng ta còn muốn mua một cái nha đầu nữa.”

Người môi giới nói: “Không được không được, dù vậy cũng không được.”

Cố nãi nãi: “Sinh ý này cũng không phải là lần duy nhất, tương lai còn có cơ hội.”

Người môi giới: “……”

Cố nãi nãi: “……”

Hai người cò kè mặc cả một phen, rốt cuộc lấy 23 lượng bạc kết thúc chuyện nhà ở, mà căn nhà nhỏ kia, xây bốn căn phòng ở, bốn căn phòng này cũng không cần phải lớn, chỉ cần hơn hai mét rưỡi là được còn mỗi tầng cao hai mét là đủ, cũng chính là mất hai mươi lăm mét vuông ở vườn, cầu thang đi lên tầng hai thì làm ở bên cạnh, như vậy cũng không ảnh hưởng tới diện tích ở sân.

Thật ra một phòng có diện tích như vậy đã là đủ rồi, như thế cũng có thể để một chiếc giường dài mét rưỡi trong phòng, sao đó cũng có thể để thêm một cái bàn nhỏ bên trên để đồ là đủ rồi, vừa vặn tốt.

Sau khi giải quyết xong chuyện mua bán nhà ở, hai bà cháu đi mua hạ nhân

Trong luật của Tượng Quốc có ba điều yêu cầu trong việc mua bán hạ nhân:

Điểm thứ nhất: Cha mẹ có thể mua bán con cái, nhưng gia gia nãi nãi, thúc thúc thẩm thẩm lại không thể.



Điểm thứ hai: Chủ nhân gia có thể mua hạ nhân văn tự bán đứt, nhưng nếu văn khế cầm cố lại không được.

Điểm thứ ba: Người hầu phạm tội, nhưng tội không đến mức phải chết thì vẫn không phải chết.

Nếu nhà chủ nhân phạm tội, mà người hầu không phạm tội, người hầu sẽ được huyện nha tịch thu, nếu là văn tự bán đứt thì vẫn là văn tự bán đứt, còn nếu là văn khế cầm cố có thể đưa tiền chuộc thân. Nhưng nếu người hầu là đồng dạng phạm, ấn theo hành vi phạm tội mà trừng trị.

Trở lại người môi giới, người môi giới gọi người quản lí mua bán người hầu lên: “Lão thái thái ngài xem, hạ nhân ở chỗ tôi đều ở chỗ này, gã sai vặt, tỳ nữ, lão nhân, bà tử đều có. Ngài xem chọn ai?”

Tuy rằng đã kêu hết tất cả người ra, nhưng là lại không nhiều lắm. Rốt cuộc trấn trên này cũng chỉ là một cái trấn nhỏ, cho nên người hầu được phân xuống cũng không có nhiều, bằng không đến lúc đó không bán được, thì không phải lại mất thêm tiền để nuôi mấy người này hay sao?

Cố nãi nãi liếc mắt nhìn qua một lượt, tầm mắt dừng ở trên người một tiểu nha đầu đứng ở gần cuối, bà thấy có vẻ khá thích hợp. Cháu gái mới mười ba tuổi, hạ nhân mua để hầu hạ con bé, tất nhiên cũng phải có độ tuổi tương đương với con bé. Cho nên Cố nãi nãi hỏi: “Ngoan Bảo a, con xem tiểu nha đầu này thế nào?”

Cố Linh nghĩ nghĩ, mang lên vẻ thiên chân hỏi: “Nãi nãi, những người này trước kia làm gì vậy ạ? Vạn nhất trước kia bọn họ không tốt nếu mua về nhà chúng ta thì như thế nào ạ? Nếu tốt, thì sao lại bị bán đi chứ?”

Cố nãi nãi vừa nghe, trong lòng có ý tưởng: “Huynh đệ à, lai lịch của mấy người này cũng phải giải thích cho chúng tôi hiểu chút được không?”

Người môi giới vừa mới làm thành công mua bán nhà ở, cảm thấy này lão thái thái cũng coi như là một người sảng khoái, người bình thường mua nhà còn phải xem đi xem lại tới bốn năm lần, kiểu người giống như lão thái thái giải quyết nhanh gọn lẹ, quanh năm suốt tháng cũng chả có mấy ai.

Cho nên ấn tượng của hắn đối với lão thái thái khá tốt, nói nữa, cháu gái của lão thái thái muốn vào tư thục, hiện tại lại ở trấn trên mua phòng ở, nói không chừng tương lai sẽ gả cho một người đàn ông tốt ?

Bởi vậy, thái độ của người môi giới càng nhiệt tình hơn trước, giới thiệu mấy người này cũng khá chi tiết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.