Chương trước
Chương sau
Lúc Cố nãi nãi và Cố Linh về đến quê, đã là buổi chiều, nhà ở trấn trên đã có Đỗ ma ma trông coi, chờ ngày mai đội công trình tới cũng không cần lo lắng. Nói nữa, nếu lo lắng Đỗ ma ma chạy trốn là điều không thể nào, Đỗ ma ma ký khế bán mình, ở trong ý thức của người cổ đại, không hề có một người kí khế bán mình nào dám bỏ chạy.

Lại nói, không có người dẫn đường thì Đỗ ma ma chạy đi nơi nào?

Đào Thủy thôn cũng không có bởi vì mấy nàng không ở đây mà có biến hóa gì, mà Cố gia cũng không vì chuyện hai bà cháu về muộn mà lo lắng. Ở trong lòng người Cố gia, hai bà cháu về muộn chỉ có hai khả năng, một là hôm nay trứng gà bán chậm, hai là Cố nãi nãi dẫn theo Cố Linh đi mua chút đồ.

Cho nên khi hai bà cháu về đến nhà, Cố gia gia cùng Cố lão nhị không ở, đại khái là sang nhà lão đại sửa sang rồi phụ giúp gì rồi, Khuất thị ở nhà. Cả nhà Đại phòng đã dọn đi rồi, căn phòng dư lại đó quyết định cho Cố Sâm, cho nên Khuất thị mới đang quét dọn sạch sẽ. Sau một lúc quét dọn, Khuất thị có chút đau lưng, đang ngồi ở cửa nghỉ tạm. Nhìn thấy bà bà và khuê nữ đã trở lại, Khuất thị vội đứng dậy:

“Nương, Linh Nhi, hai người đã trở lại.” Nói xong, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cái sọt đang được Cố nãi nãi cõng. nàng chỉ không phải là muốn lấy đồ của bà bà, bình thường bà bà yêu thương khuê nữ, có ăn ngon mặc đẹp, cũng đều dùng ở trên người khuê nữ, nàng nhìn chỉ là vì là tò mò mua thứ gì.

Trước kia khi lên trấn trên, Cố nãi nãi nhiều ít cũng sẽ mang vài thứ trở về, mấy lượng thịt, mấy lượng đường, nhưng hôm nay lại không mang một cái gì về hết, bởi vì ngày mai hai bà cháu còn phải đi lên trấn trên, lúc sau sẽ ở tại trấn trên, cho nên còn trông cậy vào Cố nãi nãi mang đồ vật trở về? Hôm nay tiêu nhiều bạc như vậy, bà làm gì còn tâm tư mua thịt chứ?

Cố nãi nãi trực tiếp gỡ cái sọt trống không xuống rồi hỏi: “Đều đã ăn cơm rồi?”

Khuất thị thấy không có cái gì thì có chút thất vọng, tốt xấu cắt mấy lượng thịt trở về cũng được mà. “Ăn rồi ạ, không biết nương và Linh Nhi trở về hay không, nhưng vẫn phần cơm ở trong bếp.” Bọn họ cũng không dám phần cơm lại cho bà bà.

Cố nãi nãi gật gật đầu, phần cơm đó tối lại ăn. “Mọi người đều sang nhà lão đại sửa sang rồi?”



Khuất thị nói: “Cha và đương gia đều đi hỗ trợ tu sửa nhà ở.”

Cố nãi nãi gật gật đầu: “Chờ lát nữa đi xay bột ngô với ta.”

Mắt của Khuất thị sáng lên: “Buổi tối ăn bột ngô ạ?”

Cố nãi nãi nghĩ thầm, nhà ngươi nghĩ đẹp thật đấy. Bà đi xay bột ngô, là để ngày mai mang lên trấn trên, cho Ngoan Bảo của bà ở trấn trên ăn. Cố nãi nãi thường xuyên không trả lời con dâu nói, cho nên Khuất thị cũng không nghĩ nhiều.

Hạt ngô của Cố gia không ít, hôm qua trong lúc phân gia đã phân lương thực, lương thực của Cố gia căng thẳng, bởi vì người làm việc ít nhưng há miệng chờ ăn thì lại nhiều, liền tính cả Cố nãi nãi lại tính toán tỉ mỉ, cũng là không đủ ăn. Xét đến cùng, năng xuất cây trồng ở cổ đại cũng thấp.

Cố gia có ba mẫu ruộng thượng đẳng mà, dùng để trồng lúa nước. Năm mẫu ruộng cạn, dùng để trồng ngô, đậu và các loại rau dưa.

Ở cổ đại mặc kệ là loại ruộng nào thì năng xuất cũng không cao, ba mẫu ruộng thượng đẳng của Cố gia chỉ thu được hơn 560 cân lúa nước một mẫu, nhân ba lên thì tổng cộng có hơn 3400 cân thóc, cổ đại còn phải nộp thuế.

Điền thuế của Tượng Quốc là mỗi một mẫu thu sáu thạch, một thạch tương đương với 27 cân, cũng chính là một mẫu đất phải thu 160 cân lúa nước, ba mẫu ruộng thì sẽ thu 480 cân thóc, từ đi thuê thì quanh năm suốt tháng Cố gia cũng chỉ thu được có hơn 2900 cân thóc, mà đây mới chỉ là lúc nước, lúa nước thu bảy thành, nói cách khác, quanh năm suốt tháng cả nhà chỉ có thể xoay sở với 2900 cân thóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.