Cố Linh vừa nghe liền hiểu, bởi vì bá tánh đều coi lương thực là nguồn sống chủ yếu, cho nên không bỏ được đất mà đi trồng bông, cũng chính bởi vậy, trước mắt Tượng Quốc chưa cho nơi nào tự trồng bông, còn lấy từ biên cương tới, cho nên bông mới đắt như vậy.
Mà đồ nhập khẩu có thể không đắt sao?
Cố Linh không có ý định thuyết phục Cố nãi nãi trồng bông, rốt cuộc nguyên chủ chỉ là người vô tâm vô lo, là người không hiểu việc gì. Nhưng nếu có thể thuyết phục Cố nãi nãi lầm mấy đồ trang sức nhỏ thì có thể thử:
"Nãi nãi~, chúng ta cứ thử làm mấy vật trang sức nhỏ này đi, một vật trang sức nhỏ như vậy cũng chỉ tốn có chút bông, tiền vốn không cao, nếu mang vào cửa hàng mà người ta không thu, thì con có thể mang đến tư thục bán cho các bạn cùng trường, bán được tiền rồi thì con có thể mua thịt cho nãi ăn rồi...."
Cố nãi nãi nghe tôn nữ bảo bối muốn kiếm tiền mua thịt cho mình ăn thì trong lòng mềm nhũn, bà tính toán, làm vật trang sức nhỏ cũng khong mất nhiều tiền vốn, một con vật nhỏ chỉ tốn một tí bông, nói cách khác chỉ mất ba văn tiền, đừng nhìn một cân bông mất 100 văn, nhưng số lượng lại vô cùng nhiều.
Cố Linh lại nói: "Nãi nãi, con cũng không thể chỉ có một con trang sức nhỏ như vậy được, dù cho không ai mua, con làm đồ chơi hoặc đeo bên người cũng đẹp, nãi đồng ý đi mà, nãi nãi......"
"Được rồi được rồi......."
Cố nãi nãi chưa bao giờ có thể thắng được chiêu này của Cố Linh.
"Hôm nay trên người nãi không mang tiền, ngày mai nãi sẽ đi mua vải, mua bông."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]