Lục Hoán nhất thời không nói nên lời.
Hai người trầm mặc hồi lâu. Úc Bạch Hàm cất điện thoại, âm thầm cảm thán: Cậu chỉ là thuận miệng nói một câu, ai biết được lại có người xui đến thế?
Chắc là cái bàn trà kia đã đóng góp công sức không nhỏ đâu.
Tư Nguy vẫn còn nằm ở dưới kia kêu gào, nhìn dáng vẻ thì có lẽ hắn ta chỉ có thể bò đi gọi điện cho phục vụ phòng tới giúp.
Úc Bạch Hàm nhìn thoáng qua, xoay người vào phòng ấn điện thoại.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, "Cậu muốn gọi phục vụ phòng?"
"Ừm." Úc Bạch Hàm đáp một tiếng, quay đầu trông thấy Lục Hoán đang dựa vào cửa ban công nhìn mình, trên mặt không có chút độ ấm nào.
Cái biểu cảm gì đây?
Úc Bạch Hàm còn chưa kịp mở miệng, cửa phòng đã bị gõ vang.
Cậu không nói nữa, đi tới mở cửa ra, phục vụ đứng bên ngoài hỏi, "Ngài cần gì ạ?"
Một tiếng cười rất nhẹ từ phía sau đáp xuống bên tai, "Sao vậy, muốn cứu anh trai thân yêu của cậu à?"
Úc Bạch Hàm khó hiểu nhìn Lục Hoán một cái: Đang nói cái lời ngốc ngếch ngu ngơ gì đâu?
Cậu quay đầu nói với phục vụ, "Một phần bò bít tết một chai rượu vang đỏ cảm ơn."
Nói xong lại hỏi Lục Hoán, "Anh muốn không?"
Dịp như thế này sao có thể không phô trương một chút được chứ, nên ăn mừng là phải ăn mừng.
Lục Hoán, "......"
Vài giây sau hắn mới mở miệng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-doi-tuong-lien-hon-cua-nhan-vat-phan-dien-hung-ac-nham-hiem/2435290/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.