Với khuôn mặt tối sầm, anh bước đến cửa xe, nhấn xuông báo hiểm nhiều lần.
Tô Tửu một chút cũng không sợ, hiện tại cậu còn có tâm tư để nhắc nhở:"Tớ còn chưa tới nhà ga."
Nhưng Bạch Kiêu lại nhéo tuyến thể sau gáy của Tô Tửu một cái, đẩy cậu vào vòng tay của mình.
"Là ai dám nháo với tớ hả?"
Hắn hạ thấp giọng nói, sắc mặt vẫn không được tốt lắm:"Làm gì thì cũng phải cẩn thận, trước mặt các Alpha khác xé bỏ miếng dán tuyến thể, cậu rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Tô Tửu có lý do để tin tưởng Bạch Kiêu sẽ không làm thế với mình.
Cậu cũng đeo trong tay vòng ức chế pheromone, ngoại trừ Bạch Kiêu ở cự ly gần ra, khả năng bất kì ai ngửi thấy đều rất mong manh.
Hơn nữa cho dù bị người khác ngửi được thì cũng không sao, nhiều nhất một ít mùi sầu riêng của cậu cũng có thể làm mát không khí.
Ôi không!
Đối với Bạch Kiêu mà nói, mùi sầu riêng chắc chắn có độc.
Nhưng nhờ tới lời nói của Bạch Kiêu, Tô Tửu mới biết trong xe còn có người khác.
Cậu lắc đầu, thò đầu qua vai Bạch Kiêu ló đầu ra sau nhìn.
Tuyến xe buýt số 31 ca đêm tương đối hẻo lánh, về cơ bản thì chỉ có một mình cậu trên xe buýt vào mỗi đêm thôi.
Vì vậy, Tô Tửu mới dám không kiêng nể gì mà trêu chọc Bạch Kiêu.
Nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
Có một người đang ngồi ở hàng cuối cùng trong góc toa xe buýt.
Đó là một câu trai khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đội mũ lưỡi trai, mặc đồng phục bóng chày, trên sống mũi đeo một cặp kính râm lớn màu nâu.
Dưới tấm chắn của cửa kính, Tô Tửu không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của đối phương.
Nhưng nhìn bộ dáng khoanh tay trước ngực của đối phương, hiển nhiên cậu ta đã nhìn chằm chằm bọn họ từ rất lâu rồi.
Khi Tô Tửu nhìn sang, thay vì nhìn đi chỗ khác, cậu ta lại nhếch miệng thổi sáo với anh
Nếu là người khác, có lẽ họ đã xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái lỗ để chui xuống rồi.
Nhưng Tô Tửu mặt dày như tường thành, nhìn cậu có giống loại người dễ xấu hổ không?
Tuyệt đối không.
Không những không xấu hổ mà còn dơ ngón giữa lên đáp lại đối phương.
Bạch Kiêu cũng nghe thấy tiếng huýt sáo, chán ghét cau mày lại, xe dừng ở sân ga lập tức kéo Tô Tửu xuống.
Sau khi xuống xe, anh đi thẳng vào con hẻm bên đường mà không thèm ngoảnh đầu lại
Tô Tửu đuổi theo hai bước, quay đầu lại nhìn biểu tình của Bạch Kiêu.
Không ngạc nhiên gì khi thấy khuôn mặt đen xì của anh.
Tô Tửu cảm thấy rất vui, bắt lấy tay Bạch Kiêu, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết:"Tiểu Bạch? Tiểu Tiểu? Anh Bạch? Bác Bạch? Bạch đại nhân?"
Bạch Kiêu vẫn không để ý đến cậu.
"Cậu thực sự tức giận hả?"
Bạch Kiêu vẫn không trả lời
Nhìn thấy bộ dáng này của anh, Tô Tửu hiếm khi nhớ tới những nội dung vừa rồi mình trêu chọc Bạch Kiêu.
Khả năng.
Đại khái
Có lẽ.
Chắc vậy....mình trêu cậu ấy quá mức?
Tô Tửu có chút không xác định nghĩ.
Từ nhỏ, cậu và Bạch Kiêu luôn được mọi người ghép đôi, hơn nữa có lần được gọi là "cặp đôi nhỏ"..., vợ chồng nhỏ..
Tuy rằng, chính Tô Tửu cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng cậu cũng tự nhiên thành thói quen, thỉnh thoảng có hứng thú là liền trêu chọc 'tiểu cô nương' Bạch Kiêu.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt Bạch Kiêu đen xì như đáy nồi. Tô Tửu đột nhiên ý thức được một chuyện mà cậu đã bỏ qua suốt thời gian qua----Bạch Kiêu đã bước vào tuổi dậy thì.
Thiếu niên tuổi dậy thì thường rất nhạy cảm, không chừng vào ngày nào đó cậu có thể nhìn thấy Bạch Kiêu tay trong tay với người khác.
Trong trường hợp này, nếu cậu tiếp tục đùa giỡn về "hôn ước" một cách vô lương tâm như trước, nó có thể sẽ chọc thủng dây thần kinh nhạy cảm của cậu thanh niên mới lớn!
Tô Tửu nghĩ rằng mình đã tìm ra điểm mấu chốt, đang định trịnh trọng xin lỗi Bạch Kiêu, lại cảm thấy trên vai có sức nặng đè lên, Bạch Kiêu ngay sau đó ấn cậu vào vách tường của con hẻm.
Trong ngõ không có đèn chiếu sáng, đầu ngõ toả ra chút ánh sáng yếu ớt, khó có thể nhìn thấy.
Tô Tửu giật mình, đang định hỏi Bạch Kiêu làm sao vậy, lại cảm thấy hai mắt nóng lên.
Một bàn tay có khớp xương che khuất tầm mắt của cậu lại. Giờ đây, đôi mắt của cậu hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Tô Tửu không khỏi chớp chớp mắt, đối với tình huống như này cảm giác có chút mơ hồ.
Trong nháy mắt mí mắt khép mở, lông mi mảnh mai quét qua tay của Bạch Kiêu.
Cảm nhận được lông mi của Tô Tửu quét qua lòng bàn tay, Bạch Kiêu vô thức co tay lại vào một chút.
Cùng lúc đó, ánh mắt anh lại dời xuống và dừng lại trên đôi môi hoa anh đào của cậu.
Thể chất của Alpha cấp S thật đáng kinh ngạc, ngay cả trong một con hẻm thiếu ánh sáng như thế, Bạch Kiêu vẫn có thể nhìn thấy được từng biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt của Tô Tửu.
Đôi môi hồng nhuận của thiếu niên hé mở, tựa hồ như đang tự hỏi.
Đôi môi ấy dường như có ma lực quyến rũ, mỗi giây Bạch Kiêu nhìn chằm chằm, tim đập càng nhanh hơn.
Anh cảm thấy miệng mình khô khốc, không khỏi có chút cúi đầu, muốn chiếm lấy đôi môi mềm mỏng xinh đẹp kia.
Nhưng ngay lúc định chạm vào đôi môi đó, anh khựng lại.
Hơi lùi lại một chút, âm thanh Bạch Kiêu có chút khàn khàn, trầm giọng hỏi:"Cậu có muốn hay không thử một chút?"
Tô Tửu nhướng mày:"Thử cái gì?"
"Thử xem tớ có thể chịu được Pheromone của cậu không?"
"Thử thế nào?"
Yết hầu của Bạch Kiêu di chuyển lên xuống, thanh âm trở lên trầm khàn khàn hơn:"Để tớ cắn cậu một cái."
Cùng lúc đó, pheromone thuộc về Alpha tràn ra, gắt gao quấn lấy Tô Tửu đang bị ôm trong ngực.
Tô Tửu không nói có hay không, chỉ là nhắc nhở: "Nhưng tớ hương sầu riêng đấy?."
"Chẳng phải vừa nãy cậu nói cậu rất ngọt sao?"
Lúc nói chuyện, tay Bạch Kiêu vẫn đang che mắt Tô Tửu, anh chỉ có thể dùng tay còn lại xoay nửa người Tô Tửu lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi tuyến thể của cậu.
Nhịp tim đã vượt qua tần số bình thường, tựa hồ như giây sau yết hầu sẽ vọt qua khỏi cổ họng.
Hai mắt Bạch Kiêu nhuốm một màu đen dày đặc, môi hé mở, lộ ra một khoé răng nanh sắc nhọn.
Chỉ trong chốc lát, anh đã có thể đánh dấu Tô Tửu, khiến anh hiểu rằng cái gọi là 'lí do' chỉ là anh tự cho là đúng.
Sự tỉnh táo của anh dần sụp đổ.
Bản năng của Alpha không ngừng thôi thúc Bạch Kiêu cắn vào tuyến thể của Tô Tửu.
Chỉ cần cắn xuống.
Chỉ cần anh cắn xuống.
Bạch Kiêu quả thực sắp cắn xuống.
Răng của anh bắt đầu tiết ra Pheromone thuộc về Alpha, một khi tuyến thể nội tiết của Tô Tửu bị chọc thủng sẽ trực tiếp tiêm vào.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
Tuy nhiên, khi răng anh sắp chạm vào cổ tuyến thể của Tô Tửu, còn Tô Tửu, người không hề cảm thấy căng thẳng, vẫn còn cười vui vẻ.
"haha, thực xin lỗi, tớ thực sự biết sai rồi." Cậu đẩy ngực Bạch Kiêu ra: "Mùi hoa hồng nồng quá, làm tớ hơi chóng mặt."
Cậu tựa hồ còn cho rằng Bạch Kiêu thật sự nói giỡn, tuỳ ý nói lời xin lỗi.
"Thực xin lỗi, đáng lẽ tớ không lên đưa mùi sầu riêng cho cậu ngửi, bây tại tớ sẽ dán lại mà, cậu đừng cho tớ ngửi mùi hoa hồng nữa, tớ chịu không nổi đâu!"
Trong nháy mắt, toàn thân Bạch Kiêu trở lên lạnh lẽo.
Anh dường như nhớ ra rằng, anh và Tô Tửu giống như 1 cặp đôi không được ông trời ưu ái vậy.
Bằng không, vì sao mùi hương của Tô Tửu lại là mùi sầu riêng mà anh ghét nhất, còn mùi hương của anh là hương hoa hồng mà Tô Tửu không thể chịu được.
Cười lạnh một tiếng, Bạch Kiêu buông ánh mắt Tô Tửu ra, anh nhìn chằm chằm cười híp mắt,lạnh lùng hỏi:"Cho nên cậu không chịu được mùi hoa hồng sao?"
Thị lực của Tô Tửu không bằng Bạch Kiêu, nhìn không rõ được sắc mặt của Bạch kiêu ra sao, nhưng nhìn qua ngữ khí của anh, cũng có cảm giác được tâm trạng của anh không tốt.
Xuyên qua lớp đồng phục mỏng manh, anh có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của Tô Tửu.
Ổn định, đều đặn, nhịp tim không có một chút hoảng loạn.
Nó hoàn toàn khác với anh.
Sự nhiệt tình của Bạch Kiêu đã bị đánh bại bởi sự bình tĩnh của Tô Tửu.
Trong khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được mình hoàn toàn là một kẻ ngốc.
Anh ở đây đã rất phấn khích trong một khoảng thời gian dài, còn người bên kia hoàn toàn không để ý.
Hầu hết mọi người trên thế giới cực kì hâm mộ tình yêu trúc mã.
Tuy nhiên, có bao nhiêu người từ tình yêu trúc mã có thể lấy được giấy chứng nhận kết hôn đây?.
Giống như tình cảm của anh dành cho Tô Tửu vậy.
Trong quá trình trưởng thành dài đằng đẵng ấy, Tô Tửu đã quá quen thuộc với anh.
Thân thể của anh cũng không thể làm cho cậu ấy xấu hổ.
Anh ôm cũng không thể lay động được trái tim của cậu ấy.
Ngay cả những nụ hôn của anh cũng không khiến cậu ấy cảm thấy khác đi chút nào.
Ai đã khiến họ trao cho nhau những nụ hôn chào buổi sáng khi còn ở nhà trẻ?.
Bao gồm cả bản thân Bạch Kiêu.
Anh cũng đối với chính mình hồi bé tỏ ra khinh thường.
Làm sao anh có thể sẽ yêu Tô Tửu chứ?
Anh vì cái gì,mà thích thầm Tô Tửu?
Không còn nơi nào để trút giận, anh nắm chặt tay, đập mạnh vào bức tường sau lưng Tô Tửu.
Ngay lập tức để lại một vết lõm nặng nề trên bức tường mỏng manh.
Tô Tửu sợ đến mức lập tức nói:"Bạch đại ca!, Bạch đại nhân!, anh cứ yên tâm dùng nắm đấm, chỉ cần đừng đánh vào mặt là được!"
Bạch Kiêu nhìn Tô Tửu một cái, xoay người đi ra ngõ hẻm: "Trở về thôi."
Tô Tửu vội vàng đi theo, hỏi:"Ai về nhà nấy sao?"
"Nhà của cậu, nhìn cậu làm bài tập."
"Vậy sau khi đánh xếp hạng xong tớ có thể làm được không?"
Bạch Kiêu cười lạnh một tiếng, đáp lại hai chữ: "Nằm mơ."
Tô Tửu khóc lóc, và khi trở lại vào buổi tối hôm đó, quả nhiên bị Bạch kiêu nhìn chằm chằm bắt làm xong bài tập.
Ngay cả trong giấc mơ ban đêm, cậu cũng mơ thấy Bạch Kiêu đang đuổi theo cậu với một cây chuỳ trong tay, bắt cậu phải làm bài tập.
Tô Tửu giật mình tỉnh dậy.
Mở mắt ra, ánh ban mai chói chang.
Tô Tửu lấy tay che nửa mắt, nằm trên giường một hồi mới đứng dậy.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu nhe răng trước gương, lấy tay chống cằm làm một biểu cảm theo góc độ một phần tám.
Hôm nay cảm thấy mình cũng rất là đẹp trai, tâm trạng liền vui vẻ.
Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm để đến phòng ăn. Bạch Kiêu đã nấu xong bữa sáng.
Bụng Tô Tửu đã đói cồn cào, hận không thể cắn một ngụm cháo.
Khẽ liếc mắt,cậu nhìn thấy Bạch Kiêu đang ngồi đối diện với mình, chiếc cúc áo đầu tiên màu trắng trên đồng phục sơ mi đang toả sáng ấm áp dưới ánh nắng ban mai
Tô Tửu vỗ trán:"Hầy, xin lỗi, tớ quên khâu cúc áo lại cho cậu rồi."
Bạch Kiêu nhàn nhạt đáp:"không cần cậu, tớ tự may là được."
"Thế tại sao hôm qua cậu lại muốn ném cúc áo đi vậy hả?"
"Muốn phung phí chút tài sản trước khi kết hôn với ai đó."
Tô Tửu:".....Cậu ngày hôm qua nói sẽ giữ lại cho tớ đấy."
Bạch Kiêu liếc nhìn Tô Tửu, đem vấn đề ngày hôm qua hỏi lại cậu:"Pheromone hương hoa hồng, cậu chịu được?"
Trong giọng nói có một tia tự giễu mờ nhạt.
Tô Tửu rụt cổ lại, không nói nữa.
Bạch Kiêu không buông tha cho cậu, bình tĩnh đưa ra kết luận: "Từ ngày hôm nay, cậu phải bắt đầu huấn luyện khả năng chịu đựng được hương hoa hồng."
Tô Tửu nghiêng đầu nghi hoặc,hỏi:"Cái gì?"
'Huấn luyện khả năng chịu đựng được hoa hồng ' là cái quỷ gì?
Bạch Kiêu không có trả lời, mà cúi đầu liếc nhìn đồng hồ "Chắc là sắp đến rồi."
Trong đầu Tô tửu tràn ngập dấu chấm hỏi:"Cái quỷ gì vậy?"
Vừa nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Bạch Kiêu đứng dậy ra mở cửa, khi quay lại, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ đang nở rộ.
Hoa hồng rõ ràng là mới hái, khi đến nơi cánh hoa vẫn còn đọng sương sớm lên rất tươi.
Nhưng Tô Tửu không thể thưởng thức được vẻ đẹp của hoa hồng.
Cậu theo bản năng ngả người về phía sau, nhéo mũi nói:"Mau cất hoa hồng đi! Cất đi!"
Bạch Kiêu không để ý tới, từ trong phòng bếp tìm ra một bình hoa, đổ nước vào, cắm một bông hoa hồng, đem hoa hồng đặt ở giữa bàn ăn. Tô Tửu không ngừng lui về phía sau.
Anh ta vẫy tay với Tô Tửu đang lùi về phía cửa sổ, cười nham hiểm:"Tới đây ngửi đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]