Chung Nhất Nặc tựa hồ như đã chịu nghe lời cảnh báo của Tô Tửu, sụt sịt cái mũi, quả nhiên ngừng khóc.
Cậu ta lại lặng lẽ thu mình vào trong góc, quay lưng lại, chỉ để lại cho Tô Tửu một cái gáy.
Sau khi lỗ tai của Tô Tửu được thanh tịnh, cậu cũng không quan tâm đến Omega tội nghiệp đang co ro ở trong góc nữa.
Nhìn thời gian, còn hơn 20 phút nữa mới tan học
Tô Tửu đã sớm quen ồn ào, làm sao có thể chịu đứng yên ngoài cửa trong hơn hai mươi phút được.
Cậu không chút nghĩ ngợi liền chuẩn bị đi vòng quanh khuôn viên trường để giết thời gian.
Mới cất bước, liền nghe thấy Chung Nhất Nặc phía sau nói: "Lão sư bắt cậu đứng phạt, sao cậu có thể tự tiện rời đi được?."
Nghe thấy giọng nói, hẳn là vẫn còn khóc, có lẽ cậu ta vẫn chưa bình phục sau tiếng nức nở vừa rồi.
Tô Tửu phớt lờ Chung Nhất Nặc,đi về phía cổng tòa nhà giảng dạy.
Nhưng có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, sau đó là tiếng gõ cửa nhẹ.
Tô Tửu cảm thấy có điều gì đó không ổn lên liền xoay người lại,thì thấy Chung Nhất Nặc từ trong góc đi ra, gõ cửa lớp một ban hai.
Lớp một ban hai là lớp của Tô Tửu mà không phải lớp một ban một của Chung Nhất Nặc.
Chung Nhất Nặc đây là muốn mách lẻo.
Tô Tửu tim đập trong nháy mắt tăng nhanh, hai ba bước liền chạy trở lại cửa phòng học, mở sách tiếng Anh ra, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-doi-tuong-hon-phu-tu-be-cua-nam-chinh-a-bien-o/2494182/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.