Tô Tửu bị câu hỏi của Bạch Kiêu làm cho bối rối.
Theo tính cách chó liếm không thể xâm phạm vào lúc này của cậu, bất kể cậu nghĩ gì trong lòng, câu trả lời cậu nói sẽ là có.
Làm sao một con chó liếm có thể từ chối yêu cầu của mục tiêu chứ?
Nhưng Bạch Kiêu đã giao cây cột qua, nếu cậu không theo cây cột để leo lên thì thực xin lỗi vì thiết lập nhân vật của cậu!
Nhưng vấn đề là, cậu và Bạch Kiêu căn bản không phải người yêu.
Vết cắn lần này cũng không thể giải thích được, cậu không có thời gian để phản ứng kịp.
Nhưng tại sao Bạch Kiêu lại hỏi như vậy?
Chẳng lẽ anh quá coi trọng cái gọi là tinh thần trách nhiệm, nên dù muốn hay không cũng định thực hiện cái lời hứa nực cười đó sao?
" Tô Tô, câu trả lời của cậu là gì?"
Khi Tô Tửu đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Bạch Kiêu không biết từ lúc nào đi đến truớc mặt cậu.
Lúc này nghe được Bạch Kiêu hỏi, Tô Tửu theo bản năng sờ sờ mặt của mình.
May mắn ghê, không nóng.
Nhiệt độ bình thường, mặt chắc là không đỏ.
Bạch Kiêu ở đối diện nhẹ giọng nói: " Tô Tô, truớc kia cậu nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, dù sao năm đó tớ cũng không đánh dấu cậu, nhưng hiện tại lại khác. "
Nắng chiều xuyên qua khu rừng, hắt những ánh sáng lốm đốm lên người Bạch Kiêu.
Giống như một yêu tinh trong rừng, thật sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-doi-tuong-hon-phu-tu-be-cua-nam-chinh-a-bien-o/2494161/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.