Sư tôn đột nhiên bất ngờ biến mất.
Sở Tẫn Tiêu sững sờ cầm lá thư trong tay, rũ mắt rề rà không dám mở ra.
Hắn đứng yên một chỗ trong phòng thật lâu, lâu đến mức bánh xốp cũng nguội lạnh mà vẫn chẳng dám đưa tay mở thư ra.
Như thể chỉ cần không mở lá thư này ra thì sư tôn sẽ không rời đi.
Chỉ là vừa hay y ra ngoài, vừa hay đùa giỡn với hắn mà thôi. Sư tôn cũng không có rời đi, lá thư này cũng chẳng có gì cả.
Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay, cúi đầu khẽ cười. Nhưng mãi đến khi màn đêm dần buông xuống, sư tôn vẫn không trở về.
Lòng hắn lạnh xuống, ngay lúc tia hi vọng cuối cùng rơi xuống, ngoài cửa bỗng có tiếng động.
Đầu ngón tay Sở Tẫn Tiêu cứng đờ, vội ngẩng đầu lên nhưng chỉ thấy đồng tử đi thăm người thân đã trở về.
Đồng tử thấy hắn thì có hơi ngạc nhiên: "Sở sư huynh sao huynh ở đây, kiếm tôn đâu?"
Cậu ta nhìn xung quanh, không thấy kiếm đâu thì có hơi khó hiểu, không rõ vì sao hắn lại ở đây.
Hi vọng trong lòng hoàn toàn tiêu tan, Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay, qua hồi lâu mới nói: "Sư tôn để lại lá thư này rồi đi rồi."
Ban đầu đồng tử nghe những lời này còn chưa hiểu, chờ đến khi hiểu rồi thì trợn to hai mắt.
"Đang yên lành, sao kiếm tôn lại đột nhiên rời đi?"
Cậu ta ở trên núi hầu hạ kiếm tôn rất nhiều năm, kiếm tôn chưa bao giờ nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-doa-hoa-cao-lanh-trong-truyen-van-nguoi-me/3048633/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.