Vạn quỷ trong Quỷ vực thần phục, rừng rậm cũng rơi vào tĩnh lặng.
Không biết qua bao lâu, khi ma trơi tắt hẳn, bóng người xương đầu lâu xương cốt kia từ từ đi ra.
Tô Phong Diễm chậm rãi rũ mắt.
Năm đó thân mẫu của gã rơi vào Quỷ vực đã phải tằng tịu với Quỷ vương mới nhặt được cái mạng về, ngày ấy sau khi trở về đã sinh ra gã.
Kẻ trước mắt này là thân phụ của gã, nhưng cũng chẳng phải là thân phụ của gã.
Quỷ vương không có lý trí, không có sinh mệnh, chỉ là ác niệm của vạn quỷ trong Phong Đô tụ lại. Gã nhìn người nọ rồi thu tầm mắt lại, lại không khỏi nhìn về phía Ninh Tễ.
Dường như nhận thấy ánh mắt của gã, Ninh Tễ nhàn nhạt quay đầu.
Tô Phong Diễm truyền âm với y: "Kiếm tôn không sợ ta lừa ngươi sao?" Gã đang nói tới chuyện mình xuống sông Minh để tránh Quỷ vương.
Ánh mắt Ninh Tễ vẫn không thay đổi: "Ngọn ma trơi khắp Quỷ vực kia chính là đôi mắt của hắn ta."
"Quả thật sông Minh là cách duy nhất."
Dù đáy sông này có oan hồn xé toạc, nhưng xác thực đó cũng là nơi duy nhất có thể né tránh ma trơi.
Trước đó y từng thăm dò, lòng sớm đã có phán đoán của mình, cũng không phải là tin vào lời nói từ một phía của Tô Phong Diễm.
Nghe thấy giọng nói trước sau vẫn lạnh nhạt như một của người nọ.
Lòng Tô Phong Diễm thoáng dừng lại, lại có hơi buồn cười. Ở thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-doa-hoa-cao-lanh-trong-truyen-van-nguoi-me/3048628/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.