Khi xong việc, Hoắc Dục Tiêu bế Thẩm Trình Miên vào nhà tắm, sau đó lại không nhịn được mà làm thêm lần nữa. Đến lúc trở về phòng, cơ thể cậu đã mệt mỏi rã rời, đành nằm yên cho Hoắc Dục Tiêu ôm mình lên giường ngủ.
Hoắc Dục Tiêu không lên giường với Thẩm Trình Miên mà chỉ ngồi bên cạnh cậu, hắn kéo ngăn tủ ra, bên trong có một tuýp thuốc mỡ.
Thẩm Trình Miên nhắm hờ hai mắt, thấy hắn đang loay hoay tìm kiếm gì đó, cậu mơ mơ màng màng hỏi: "Anh ơi, cái đó là gì thế?"
Hoắc Dục Tiêu kéo quần ngủ của Thẩm Trình Miên lên, quả nhiên nhìn thấy một vết đỏ hằn trên đầu gối.
Vì màu da Thẩm Trình Miên rất trắng nên làm gì cũng dễ để lại dấu. Tuy lúc ở nhà tắm hắn đã cố gắng chú ý tình hình rồi, nhưng khi làm vẫn khó tránh khỏi bị va chạm lung tung.
Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên, trả lời cậu: "Thuốc."
Thẩm Trình Miên hơi gượng gạo, nghĩ thầm Hoắc Dục Tiêu chuẩn bị cho việc này đầy đủ quá rồi. Cậu nghiêng đầu vùi mặt vào gối, nằm yên để hắn bôi thuốc cho mình.
Thuốc mỡ dịu mát mơn trớn trên da thịt kết hợp với động tác xoa nắn nhẹ nhàng của Hoắc Dục Tiêu khiến cậu có cảm giác hơi lành lạnh.
Thẩm Trình Miên vừa thiu thiu chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên nhận ra Hoắc Dục Tiêu đang cởi quần cho mình. Cậu lập tức mở to hai mắt, không ngờ vừa cúi đầu nhìn xuống đã phát hiện hắn lại "lên nòng"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-dan-em-phao-hoi-cua-nam-chinh-truyen-nguoc/3385382/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.