Hoắc Dục Tiêu nhướng mày, "Được."
"Thật á?" Thẩm Trình Miên vừa mừng rỡ vừa bất ngờ.
"Sáng mai 7 giờ tôi đón em, chúng ta tới tập đoàn nhà họ Hoắc, đến trưa thì về nhà." Hoắc Dục Tiêu vừa nói vừa vô cảm đẩy móng vuốt của Nguyên Nguyên ra, đồng thời bình tĩnh giơ điện thoại cao hơn một chút, không để camera quay trúng hai con mèo nữa.
Thẩm Trình Miên tò mò hỏi: "Em đến công ty với anh hả? Có tiện không?"
"Chẳng qua em sẽ cảm thấy hơi nhàm chán thôi." Hoắc Dục Tiêu nói.
"Không sao, chỉ cần có chỗ viết bài là được, em sẽ đem theo bài tập." Thẩm Trình Miên dạt dào hứng thú, hoàn toàn quên bén việc đi sớm để xem mèo.
Hoắc Dục Tiêu cười nói: "Được."
"Vậy mai em dậy sớm hơn chút, anh không cần tới đón em đâu, em tự đi được." Thẩm Trình Miên đang nói, đột nhiên nhìn thấy nửa cái đầu mèo bông xù chen vào màn hình bên kia, hai mắt cậu cũng tự động liếc nhìn theo.
"Tiện đường." Hoắc Dục Tiêu cũng nhìn sang Nguyên Nguyên đang giẫm chân lên cánh tay hắn để chen vào màn hình điện thoại, ánh mắt toát ra vẻ ghét bỏ. Hắn vẫn nhớ rõ dáng vẻ xù lông gầm gừ của con mèo này mỗi lần nhìn thấy hắn trước kia, chắc là bây giờ nó to gan hơn nhiều rồi.
"Vậy mai em chờ anh," Thẩm Trình Miên nở nụ cười, "Nó thích điện thoại hả?"
Hoắc Dục Tiêu lại vô cảm đẩy mèo ra lần nữa, "Chắc nó thích em đấy."
"Thế hả?" Giọng nói của Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-dan-em-phao-hoi-cua-nam-chinh-truyen-nguoc/3382861/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.