Thẩm Trình Miên xúc động thốt ra một câu, sau đó tựa đầu lên vai Hoắc Dục Tiêu, "Anh ơi, lúc nhỏ em thường nghĩ nếu ba mẹ còn sống thì tốt biết mấy, nhưng bây giờ biết được ba mẹ có khả năng vẫn chưa bỏ em đi, em lại không dám thẳng thắn đối mặt với bọn họ."
Hoắc Dục Tiêu khẽ vuốt ve tóc cậu, "Chẳng qua là vì em chưa kịp chuẩn bị tâm lý thôi."
Thẩm Trình Miên cười nói: "Đúng là hết hồn luôn ha."
Ba mẹ đã qua đời mười mấy năm đột nhiên xuất hiện.
"Cứ từ từ thôi." Hoắc Dục Tiêu hôn lên tóc cậu.
Thẩm Trình Miên gật đầu, "Ừm."
Một lát sau, bữa trưa được mang đến, Thẩm Trình Miên ăn một ít, ăn xong lại bắt đầu thấy buồn ngủ. Cậu vật lộn với cơn buồn ngủ đang xâm chiếm tâm trí mình, về phòng tắm rửa rồi leo thẳng lên giường ngủ một giấc.
Không biết có nên cảm thấy may mắn vì tối qua leo núi quá mệt hay không, khi vừa nhắm mắt thì trong đầu Thẩm Trình Miên vẫn đang suy nghĩ chuyện của ba Thẩm mẹ Thẩm, nhưng suy nghĩ được một lúc lại không thể tiếp tục đấu tranh với cơn buồn ngủ đang cuồn cuộn ập tới, thế là cậu nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Thẩm Trình Miên ngủ một giấc tới tối, khi thức dậy chỉ thấy một căn phòng tối đen như mực, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn từ phòng khách lập lòe chiếu xuyên qua khe cửa.
Sau khi tỉnh giấc, Thẩm Trình Miên không xuống giường mà ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà trước mặt hồi lâu.
Cậu mơ thấy chuyện đã xảy ra vào ngày ông nội qua đời.
Ông nội cậu là một quân nhân nên vốn rất ít thể hiện cảm xúc của mình, cũng không thường bày tỏ nỗi nhớ của bản thân. Ông cực kì lạc quan mỗi khi ở cạnh Thẩm Trình Miên, ngay cả lúc dọn dẹp đồ đạc ở nhà cũ, ông cũng chỉ vui vẻ kể cho cậu nghe những câu chuyện thú vị đã từng xảy ra trong quá khứ.
Ông dạy Thẩm Trình Miên phải biết nhìn xa trông rộng, bởi vì chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi được nữa, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Trường hợp ngoại lệ duy nhất là khi ông nội qua đời, ông nắm lấy tay Thẩm Trình Miên, câu nói cuối cùng của ông là: "Nếu như ba mẹ cháu còn sống thì tốt biết mấy."
Thẩm Trình Miên biết ông nội nói như vậy là vì lo lắng sau này cậu chỉ còn một thân một mình trên đời.
Lúc Thẩm Trình Miên bừng tỉnh thì nội dung giấc mơ cũng dần trở nên mơ hồ, nhưng cảm giác khi ấy vẫn mãi đọng lại trong tâm trí.
Ngày ông nội mất cũng là ngày Thẩm Trình Miên tha thiết mong rằng ba mẹ vẫn còn sống, bởi vì cậu muốn ông nội yên lòng về cậu trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Bao năm qua, ông vẫn luôn nhớ đến ba mẹ cậu người vợ đã khuất của mình.
Việc ông nội vẫn giữ lại rất nhiều thói quen ngày xưa chính là bằng chứng cho thấy ông rất mong nhớ người thân trong nhà.
Thẩm Trình Miên suy nghĩ rất nhiều, cậu nhẹ nhàng dụi mắt, thở ra một hơi.
Nếu ba Thẩm mẹ Thẩm thật sự là ba mẹ ruột của Thẩm Trình Miên thì cậu không thể tiếp tục trốn tránh thêm nữa. Ít nhất cậu phải nói cho ba mẹ biết rằng ông nội vẫn luôn mong nhớ bọn họ trong suốt mấy năm qua.
Thẩm Trình Miên xốc chăn bước xuống giường, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu đang ngồi trên sô pha gõ máy tính, cậu bước đến, ôm lấy cổ hắn từ phía sau.
"Anh ơi."
Lý do Hoắc Dục Tiêu ngồi ở phòng khách là vì hắn muốn Thẩm Trình Miên có thể nhìn thấy hắn ngay khi cậu vừa thức dậy. Hoắc Dục Tiêu quay đầu nhìn cậu, "Dậy rồi à?"
Thẩm Trình Miên gật đầu, cậu đi vòng lên trước ghế sofa rồi ngồi xuống cạnh Hoắc Dục Tiêu.
"Đói bụng không?" Hoắc Dục Tiêu hỏi cậu.
Thẩm Trình Miên tự cảm nhận một chút, sau đó lắc đầu, "Không đói."
Tuy Thẩm Trình Miên đã bỏ bữa chiều nhưng cậu chỉ nằm ngủ cả buổi trưa, tiêu hao rất ít năng lượng, nên cậu cũng không thấy đói bụng.
Hoắc Dục Tiêu sờ sờ mấy cọng tóc cong vểnh trên đỉnh đầu cậu, Thẩm Trình Miên đột nhiên lên tiếng: "Anh ơi, em muốn nói với bọn họ."
Hoắc Dục Tiêu biết rõ "bọn họ" mà Thẩm Trình Miên nhắc đến là ai, hắn nhìn cậu, "Được."
Thẩm Trình Miên im lặng hồi lâu, do dự xác nhận với Hoắc Dục Tiêu: "Anh ơi, sẽ không sao chứ?"
Cho dù đã hạ quyết tâm, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Hoắc Dục Tiêu nói: "Có tôi ở đây, em cứ yên tâm làm bất cứ chuyện gì em muốn."
Những lời này của hắn đã mang lại cho Thẩm Trình Miên một cảm giác an toàn vô cùng. Cậu đã quen phải suy tính tất cả những hậu quả có thể xảy ra trước khi bắt tay vào làm chuyện gì đó, tuy nhiên chuyện lần này khiến cậu không thể bình tĩnh suy nghĩ một cách lý trí như trước nữa. Nhưng cậu tin tưởng Hoắc Dục Tiêu, Hoắc Dục Tiêu đã nói không sao thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Thẩm Trình Miên không muốn trì hoãn thêm nữa, cậu về phòng lấy điện thoại, định nói với ba Thẩm mẹ Thẩm chuyện này ngay lập tức.
Thẩm Trình Miên cầm điện thoại ra phòng khách. Cậu mở giao diện chat giữa cậu và ba Thẩm ra, chợt không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Đầu tiên phải xác nhận xem bọn họ có phải ba mẹ em hay không đã." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên gật đầu, chẳng bao lâu sau đã nghĩ ra cách xác nhận ngay lập tức. Trước khi gõ chữ, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh ơi, em hỏi xem ông ấy có biết tên ông nội không nhé? Nếu ông ấy không phải ba em thì em sẽ nói chúng ta đang chơi trò thật hay thách."
Hoắc Dục Tiêu gật đầu, "Ừ."
Thẩm Trình Miên gõ chữ vào khung chat, cậu không khéo léo lựa lời làm gì nữa mà chỉ hỏi thẳng vào vấn đề.
[Miên]: Ba có biết Thẩm Kiều An không?
Tin nhắn đã được gửi đi. Thẩm Trình Miên nhìn màn hình điện thoại, trong lòng cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
Hoắc Dục Tiêu nắm lấy tay Thẩm Trình Miên, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu.
Điện thoại vẫn im lìm, chẳng hề có chút động tĩnh nào. Thẩm Trình Miên không khỏi tự hỏi liệu có phải ba Thẩm vẫn đang nghỉ ngơi nên không nhìn thấy tin nhắn hay không, hoặc có khi ba Thẩm đã nhìn thấy tin nhắn rồi, hơn nữa còn nhận ra tên của ông nội, chẳng qua là vì sốc quá nên mới không biết nên trả lời cậu thế nào.
Thời gian chờ đợi cứ như ngồi trên đống lửa. Cảm nhận được Thẩm Trình Miên đang căng thẳng, Hoắc Dục Tiêu đứng dậy rót cho cậu một ly nước, Thẩm Trình Miên bưng ly nước lên uống một hớp.
"Anh ơi, hay là ông ấy không thấy tin nhắn? Bây giờ thu hồi còn kịp không?"
Hoắc Dục Tiêu nhìn điện thoại, "Quá thời gian rồi, không thu hồi được nữa đâu."
Thẩm Trình Miên cũng chỉ hỏi vậy thôi chứ không muốn thu hồi tin nhắn thật, cậu lại uống thêm một ngụm nước.
Mãi đến khi Thẩm Trình Miên uống hết hai ly nước, điện thoại cuối cùng cũng phát ra âm thanh. Tiếng chuông cuộc gọi vang lên inh ỏi, màn hình hiện lên chữ "Ba" do nguyên chủ tự tay ghi chú.
Ba Thẩm gọi thẳng sang đây.
Thái độ nghiêm túc của ba Thẩm đã đủ để nói lên rất nhiều chuyện.
Thẩm Trình Miên nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi mới nhấn nghe máy. Sau khi cuộc gọi kết nối, cậu không nói gì, chỉ chờ ba Thẩm lên tiếng trước.
Âm thanh của ba Thẩm vang lên sau màn hình điện thoại, giọng điệu không mấy rõ ràng, "Miên Miên, Thẩm Kiều An là ai thế?"
Thẩm Trình Miên im lặng một lúc, sau đó nói thẳng: "Ông nội của con, Thẩm Kiều An."
Đầu bên kia im lặng hồi lâu, Thẩm Trình Miên vô thức nắm chặt điện thoại, thậm chí hơi thở cũng dần chậm lại.
Đến khi Thẩm Trình Miên không nhịn được nữa mà định nói gì đó, cậu chợt nghe thấy giọng nói vừa ngắc ngứ vừa do dự của ba Thẩm.
"Ông nội của con...tên là Thẩm Thanh Châu."
Tâm trạng Thẩm Trình Miên bỗng chùng xuống.
Thẩm Thanh Châu là tên của ông cụ nhà họ Thẩm, cũng là ông nội của nguyên chủ.
Cậu lắc đầu, giọng điệu chắc nịch: "Không, ông nội của con là Thẩm Kiều An."
Thẩm Trình Miên dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Ba con là Thẩm Nhiễm Minh, mẹ con là Liễu Trình, hai người đặt tên con là Thẩm Trình Miên vì mẹ rất ít khi bị mất ngủ sau khi mang thai con..."
Nói đến đây, Thẩm Trình Miên đột nhiên dừng lại.
Cậu nghe được tiếng khóc nức nở của mẹ Thẩm.
Đáp án đã rành rành trước mắt.
Hai mắt Thẩm Trình Miên nóng lên, cậu nhìn Hoắc Dục Tiêu, cảm thấy chiếc điện thoại trên tay mình nặng đến mức không thể cầm nổi nữa.
Hoắc Dục Tiêu đỡ lấy điện thoại giúp cậu, hắn dùng tay kia nhẹ nhàng lau đi khóe mắt ươn ướt nước của Thẩm Trình Miên.
Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Trình Miên nghe thấy giọng nói run rẩy của mẹ Thẩm.
"Miên...Miên Miên?"
Thẩm Trình Miên lại nhìn Hoắc Dục Tiêu, không đáp lại mẹ Thẩm.
Cậu không biết có phải mẹ Thẩm đang gọi mình hay không.
Hoắc Dục Tiêu cầm lấy điện thoại rồi ôm Thẩm Trình Miên vào lòng.
"Dì Thẩm, Trình Miên đang ở cạnh con."
Thẩm Trình Miên vùi đầu vào vai Hoắc Dục Tiêu, tâm trí cực kì hỗn loạn.
Bên tai cậu là giọng nói bình tĩnh của Hoắc Dục Tiêu.
"Con sẽ chuyển lời cho cậu ấy."
"Con nghĩ cậu ấy đã nói rất rõ rồi, chắc là dì và chú Thẩm có thể hiểu được cậu ấy đang có ý gì."
"Vâng, cậu ấy kể với con."
"Sáng nay mới bắt đầu nghi ngờ, cậu ấy do dự rất lâu mới quyết định nói với hai người."
"Chuyện này...Con nghĩ đến khi cậu ấy bình tĩnh lại thì sẽ đích thân nói với hai người, dì và chú Thẩm cũng cần thời gian để tiêu hóa."
"Con sẽ chăm sóc cậu ấy, dì cứ yên tâm."
Đến khi cả hai cúp máy, Thẩm Trình Miên mới dám lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn, "Anh ơi, bọn họ thật sự là ba mẹ của em."
"Ừ." Hoắc Dục Tiêu xoa đầu cậu.
Thẩm Trình Miên chớp mắt, thì ra thế giới này lại kì diệu đến vậy.
Tâm trí cậu bắt đầu tua lại nội dung cuộc điện thoại vừa rồi.
Cậu nghe thấy mẹ Thẩm khóc.
Thẩm Trình Miên rũ mắt, hơi bất an, "Anh ơi, lúc nãy em nghe thấy mẹ...bà ấy khóc..."
"Chuyện này là một cú sốc lớn đối với cả ba người mà." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình nhẹ nhàng hít một hơi, giọng nói hơi run rẩy, "Anh ơi, em sợ lắm..."
Hoắc Dục Tiêu ôm chặt cậu.
Thẩm Trình Miên cũng không biết chính xác mình đang sợ điều gì, có lẽ cậu sợ đối mặt với ba Thẩm mẹ Thẩm, có lẽ cậu sợ bọn họ quên mất cậu từ lâu rồi, hoặc có lẽ cậu sợ bọn họ trách cậu chiếm lấy cơ thể của nguyên chủ, cậu còn sợ mình khiến ba Thẩm mẹ Thẩm đau buồn vì nguyên chủ đã không còn trên đời nữa.
Thẩm Trình Miên thế vai nguyên chủ mấy tháng nay, cậu có thể cảm nhận được ba Thẩm mẹ Thẩm yêu thương nguyên chủ đến mức nào.
"Dì Thẩm nhờ tôi nói với em, mấy năm qua bọn họ vẫn luôn nhớ em rất nhiều." Hoắc Dục Tiêu nhẹ giọng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]