Editor: Panacea
Biểu hiện của Hoắc Dục Tiêu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thẩm Trình Miên, những lời giải thích cậu định nói với hắn lúc này đã chẳng còn tác dụng gì nữa. Cậu hơi ngơ ngác trong chốc lát, ngay cả giọng nói cũng có vẻ ngờ nghệch.
Khóe miệng Hoắc Dục Tiêu không khỏi cong lên, giọng điệu vui vẻ, "Lâu rồi."
Thẩm Trình Miên không thể tin nổi, cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Lâu là khi nào?"
Hoắc Dục Tiêu hơi nhướng mày, "Lúc cậu vừa tỉnh lại ở bệnh viện tôi đã thấy có gì đó không bình thường, ánh mắt cậu nhìn tôi lúc đó rất xa lạ."
Thẩm Trình Miên sợ ngây người, cậu không ngờ mình lại lộ đuôi sớm như thế.
"Lúc đó chỉ hơi nghi ngờ thôi," Hoắc Dục Tiêu giải thích với cậu, "Sau đó tôi cố tình để mắt đến cậu, rồi từ từ xác nhận cậu không phải người lúc trước nữa. Còn nhớ lần cậu uống say trong tiệc sinh nhật của Lưu Tề Huy không?"
Thẩm Trình Miên mở to hai mắt, "Hôm đó tôi đã nói gì à?"
Hoắc Dục Tiêu gật đầu.
Quả nhiên là rượu vào lời ra, Thẩm Trình Miên cảm thấy mình thật sự rất may mắn, "May mà người ở cạnh tôi lúc đó là cậu."
Hoắc Dục Tiêu nghe cậu nói vậy thì tâm trạng rất vui, hắn an ủi cậu: "Đừng lo, tôi phát hiện ra chuyện này là vì mấy ngày đầu tiên cậu vẫn chưa quen thôi, biểu hiện sau này của cậu rất tốt."
Muốn được Hoắc Dục Tiêu khen ngợi không phải chuyện dễ dàng, những lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-dan-em-phao-hoi-cua-nam-chinh-truyen-nguoc/3373809/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.